Bà thông gia, bà hãy ngồi xuống, chúng ta nói một vài lời tự tận đáy lòng.
Bà thông gia, bà và tất cả mọi người ngồi xuống, chúng ta tùy ý kéo một cách tình cờ
Chị dâu cũ, chị đến nhà tôi, hãy nếm thử dưa hấu lớn trong khe núi.
Đây là dự kịch, lời bài hát cũng mang theo tiếng địa phương của tỉnh Hà Nam.
Bởi vì phía bắc An Huy và tỉnh Hà Nam rất gần nhau nên tiếng địa phương của hai nơi không khác nhau là mấy
Đương nhiên, nếu muốn nói đến sự khác biệt, đó chính là tiếng địa phương tỉnh Hà Nam thích nói kèm thêm vài từ vô nghĩa*, mà phía bắc An Huy thì không có cái này.
*Có thể hiểu như kèm thêm từ nha, xê, ...
Ngoài ra, không có bao nhiêu sự khác biệt.
Tô Bạch hiện lên vẻ mặt quái lạ nhìn Khương Hàn Tô đang hát theo cái người trên sân khấu.
Sau khi Khương Hàn Tô hát theo vài câu, liền nhìn thấy Tô Bạch vẫn nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ của cô không nhịn được đỏ ửng lên, lúc này mới nhớ tới có một người bên cạnh đang nhìn mình.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu đang nhìn gì vậy?"
"Không nghĩ tới là cậu có thể hát." Tô Bạch cười nói.
"Trước đây mẹ tớ rất thích nghe nên tớ học theo." Khương Hàn Tô nói.
"Sao vậy, không êm tai sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
Nói tới ca hát, Khương Hàn Tô rất ít hát, có lẽ khả năng hát cũng không hay lắm nhưng cô ấy hát Triều Dương Câu, vẫn rất hay.
"Êm tai, Hàn Tô nhà ta hát sao có thể không êm tai được đây?" Tô Bạch cười nói.
Quả nhiên, mọi người đều có tiêu chuẩn kép.
Nghe người ta hát cảm thấy khó chịu, còn nghe tiểu Hàn Tô hát, đúng là cảm thấy khá thú vị.
Tô Bạch chưa bao giờ nghe Khương Hàn Tô hát qua lần nào, vừa nãy nghe được một đoạn ngắn Triều Dương Câu và đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe.
Chỉ bàn về giọng hát thì nó thú vị đấy.
"Mẹ cậu thích nghe Triều Dương Câu, mẹ tớ cũng thích, đến thời điểm hai chúng ta kết hôn, hai người bọn họ thật sự có thể hát đối bà thông gia." Tô Bạch cười nói.
Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh này, Tô Bạch cảm thấy rất thú vị nha.
Cái này không cần người khác hát, đây vốn đã là một đôi bà thông gia.
Khương Hàn Tô cúi đầu nhìn giầy, không lên tiếng.
Tô Bạch tiếp tục kéo cô ấy đi về phía trước, cả hai liền nhìn thấy một lều lớn và muốn đi vào đó thì cần phải mua vé.
Tô Bạch trả mười đồng tiền mua hai vé, khi hai người đi vào thì nhìn thấy một đám người chơi rắn.
Khi nhìn thấy những con rắn trong lều, Khương Hàn Tô sợ hãi lui về phía sau hai bước và nắm chặt lấy tay Tô Bạch.
Cô không sợ những con rắn bình thường, bởi vì trước đây trong thôn rắn rất nhiều, nhưng đám người này thả rắn ở trên người thực sự là quá to lớn.
Rắn trong thôn đều là rắn sọc gờ, không có độc, rất mảnh và cũng rất nhỏ, nào giống những con trước mắt, da rắn đủ mọi màu sắc, rất doạ người.
"Đừng xem nữa, chúng ta đi thôi?" Khương Hàn Tô nói.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, mang theo cô ấy đi ra ngoài.
Tô Bạch nhìn những con trăn này không hứng thú gì lắm.
Đi về phía trước, liền nhìn thấy một cái lều mới được dựng lên.
Cái lều này không có bán vé vào cửa, người đi vào nối nhau không dứt, so với số người đi xem rắn nhiều gấp mấy lần.
Tô Bạch nhìn thấy lều lớn có màu đỏ này, vẻ mặt có hơi quái lạ, nhưng sau đó hắn lại thở dài một tiếng.
Đã 2 năm trôi qua, không nghĩ tới còn có cái này, nhưng nghĩ đến nông thôn bây giờ, mỗi cuối năm trong nhà tổ chức tiệc linh đình, vẫn có một nhóm người làm chuyện như vậy, không có gì là lạ.
Tô Bạch muốn mang Khương Hàn Tô rời đi.
Nhưng Khương Hàn Tô thấy nó miễn phí, không cần vé vào cửa nên hỏi: "Trong này là cái gì?"
Tô Bạch: ". . ."
"Tớ không biết." Tô Bạch nói.
"Không biết thì đi vào xem một chút đi?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch lắc lắc đầu.
"Bên trong đến cùng có cái gì? Vì sao không thể đi vào?" Nói xong, Khương Hàn Tô kéo Tô Bạch đi vào.
Xốc tấm rèm cửa lều đỏ lên, hai người mới vừa đi vào, Khương Hàn Tô liền sững sờ cả người.
Nhìn những người con gái không có bao nhiêu vải che thân trên sân khấu cầm vài ống thép, khuôn mặt Khương Hàn Tô trực tiếp đỏ bừng và che mắt Tô Bạch.
"Đừng xem nữa, đừng xem nữa, đi, đi thôi!" Khương Hàn Tô vừa giận vừa xấu hổ nói.
Tô Bạch có hơi buồn cười nắm chặt tay Khương Hàn Tô, sau đó kéo cô ấy đi ra ngoài.
"Tớ đã nói không cho cậu đi vào rồi mà." Tô Bạch nói.
Mãi đến tận bây giờ, trong thôn còn có rất nhiều người con gái đang dùng thân thể của chính mình kiếm tiền.
Người huấn luyện khỉ dùng khỉ kiếm tiền, người huấn luyện rắn dùng rắn kiếm tiền. Người có tay nghề có tạp kỹ, dựa vào thủ nghệ của bản thân mình và tạp kỹ kiếm tiền.
Mà những cô gái trẻ tuổi, tất cả đều đang dùng thân thể của chính mình kiếm tiền.
Người như vậy ở nơi này có không ít, chẳng hạn trong thôn Tô Bạch bon họ có một người có tiền, con dâu của nhà có tiền sinh ba đứa con trai, nhà bọn họ nghèo nhưng người có tiền này lại rất lười, người khác đều đi ra ngoài làm công kiếm tiền, còn người đó thì canh giữ mảnh đất nhỏ nhà mình, những ngày thường chỉ biết uống rượu và đi dạo ở trong thôn.
Chỉ dựa vào mảnh đất nhỏ nhà mình thì không đủ nuôi sống nổi một gia đình đông con. Mắt thấy ba đứa của mình đến cơm còn không đủ ăn, cô con dâu nhà có tiền tự mình bươn trải, tự mình lên trấn kiếm chuyện làm ăn. Trấn nào có phùng hội thì cô ấy đi đến trấn đó, nhảy cả một ngày và có thể kiếm được không ít tiền.
Cô con dâu nhà có tiền giấu cả dân làng, nhưng giấy không gói được lửa, về sau có người từng nhìn thấy cô con dâu nhà có tiền ở một trấn khác. Tin tức truyền tới tai người trong thôn, từ người già cho đến trẻ nhỏ ba tuổi, mỗi người đều mắng to cô con dâu nhà có tiền không biết xấu hổ, không một ai không mắng sau lưng cô ấy, người có tiền sau khi biết được cũng đánh cho cô ấy một trận.
Nhưng trong mắt Tô Bạch, chuyện đáng giận nhất chẳng phải là do cái người có tiền đó sao?
Một người con gái gả cho một người con trai như vậy, không thể nghi ngờ là chuyện đáng buồn.
Ngoài các phùng hội trên trấn, mỗi cuối năm có người làm tiệc tổ chức linh đình, cũng có rất nhiều cô gái đứng trên sân khấu làm chuyện này.
"Vì sao cậu không nói với tớ sớm hơn?" Khương Hàn Tô vừa giận vừa xấu hổ hỏi.
"Những cô gái này thực sự là không biết xấu hổ, trước mặt nhiều người như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể làm như vậy chứ?" Khương Hàn Tô tức giận hỏi.
Hình ảnh trong lều lớn vừa rồi tạo thành đả kích không nhỏ với Khương Hàn Tô.
"Không có gì là không biết xấu hổ cả, đều chỉ vì một điều duy nhất là sống sót." Tô Bạch nói.
"Sống sót? Có muốn sống sót cũng không thể làm như vậy được đâu!" Khương Hàn Tô cảm thấy bất mãn với lời giải thích của Tô Bạch.
"Được rồi, cậu đừng đưa cái vẻ mặt đầy sự tức giận đó nữa. Tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy và kể cho cô ấy nghe câu chuyện về người có tiền trong thôn bọn họ.
"Nếu như cuộc sống tốt đẹp, có người nào hi vọng kiếm tiền từ những đồng tiền bị hàng ngàn người sỉ nhục không?" Tô Bạch hỏi.
"Những người có tiền có thật sự là con người hay không, nhưng dù là như thế, cô ấy cũng không nên làm như vậy mới đúng! Cô ấy làm như vậy, sau này những đứa con của cô ấy sẽ không thể ngốc đầu lên được." Khương Hàn Tô nói.
"Đối diện với sự sống còn, cái gì gọi là không ngốc đầu lên được, cái gì gọi là sỉ nhục, toàn bộ đều không có nghĩa lý gì cả." Tô Bạch nói.