Trên ti vi đang chiếu bộ phim Tân Tùy Đường Anh Hùng Truyện do Trương Vệ Kiện đóng
Đây là một bộ phim truyền hình mới trong tháng 12 này. Tô Bạch nhớ trong khoảng thời gian này hình như còn có một bộ phim Tùy Đường Diễn Nghĩa do Vương Bảo Cường đóng nữa.
Kiếp trước, lúc Tô Bạch ở quán net vừa giúp người cày thuê vừa xem hai bộ phim truyền hình này.
Đương nhiên, Tô Bạch chỉ xem vài tập đầu, toàn bộ bộ phim hắn chưa xem hết.
Bàn về kinh điển, bộ phim Tùy Đường Anh Hùng Truyện hắn xem khi còn bé vẫn là hay nhất.
Nhưng với bài Chân Anh Hùng do Trương Vệ Kiện hát, Tô Bạch đúng là rất thích nghe.
Đặc biệt là bài Chân Anh Hùng trong bài thơ Tòng Quân Hành của Dương Quýnh sau chương trình Kinh Điển Vịnh Lưu Truyền.
Khương Hàn Tô lúc này liếc mắt nhìn Tô Sắc một cái, khi thấy Tô Sắc đang tập trung xem ti vi, cô cũng lột một ít hạt dưa, sau đó đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn thấy hạt dưa trong lòng bàn tay trắng mịn của cô ấy thì nói: "Cậu đặt tay xuống dưới đi."
Khương Hàn Tô ngẩn người, không biết Tô Bạch định làm gì, nhưng vẫn nghe lời đem tay của mình đặt xuống dưới mặt bàn.
Sau đó, Tô Bạch làm bộ nhặt đồ, cúi đầu liếm một cái lên lòng bàn tay của cô ấy và ăn toàn bộ nhân dưa từ trong lòng bàn tay trắng mịn của cô ấy vào trong miệng.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, lần này cô không có cúi đầu, mà là ngây ngốc nhìn lên trên trần nhà.
Thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đơn thuần, trong trắng, xinh đẹp và dễ ngại ngùng.
Nhìn hai gò má trên gương mặt trắng mịn của cô ấy đỏ ửng lên, Tô Bạch chỉ cảm thấy toàn bộ những điều tốt đẹp trên thế gian này, cũng chỉ đến như thế thôi.
Vừa lúc kết thúc một tập phim truyền hình, dượng út và bé Chanh Chanh cũng từ bên ngoài trở về.
"Chị Hàn Tô." Bé Chanh Chanh vừa nhìn thấy Khương Hàn Tô, liền kích động chạy ngay tới cô ấy.
Khương Hàn Tô đưa tay ra, ôm bé Chanh Chanh vào trong lòng.
"Anh Mộng Thành, lần trước anh cho em kẹo, còn nữa không anh?" Bé Chanh Chanh quay đầu hỏi.
"Không còn." Tô Bạch lắc đầu nói.
Những viên kẹo lần trước là do hắn theo bản năng mang theo.
Sau khi ăn xong, hắn không tiếp tục đi mua nữa, tự nhiên không còn.
Chỉ là nghe xong lời bé Chanh Chanh nói, Tô Bạch lại có một ít lo lắng.
Mấy tháng nay, kẹo Khương Hàn Tô ăn càng lúc càng ít đi, không biết bệnh hạ đường huyết có còn tiếp tục tái phát hay không đây.
Ban đầu đã gần như hồi phục rồi, thậm chí khi học quân sự, cô ấy không có tái phát dẫn đến ngất xỉu.
Chờ đến khi dì út dẫn theo bé Chanh Chanh ra ngoài chơi, Tô Bạch tìm được kẽ hở, hướng về Khương Hàn Tô hỏi: "Hàn Tô, sau khi chúng ta chia tay lần trước, bệnh hạ đường huyết của cậu có còn tái phát không?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
"Nói thật." Tô Bạch cau mày nói.
"Có, cũng chỉ tái phát qua một lần, chính là lúc chúng ta mới vừa chia tay. Chừng mấy ngày sau tớ không ăn cơm được, khi đi học thì bị ngất một lát. Nhưng nó không liên quan gì đến bệnh hạ đường huyết, bác sĩ nói là vì không ăn cơm nhiều." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Thấy cậu trước đó mang dáng vẻ hận không thể cùng tớ chia tay, tớ còn tưởng rằng cậu không đau lòng đấy." Tô Bạch nói.
"Không đau lòng." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Chỉ là có chút khó chịu, trong lòng rất đau."
"Biết khó chịu, biết đau lòng là được rồi, như vậy sau này sẽ không tái phạm nữa." Tô Bạch cười nói.
Lúc mới vừa chia tay, bản thân hắn cũng giống như thế mà thôi?
Nhưng vào lúc này, dượng út từ ngoài cửa đi vào, sau đó đưa cho Tô Bạch một điếu thuốc.
Tô Bạch thuần thục nhận lấy, sau đó đốt nó lên.
Thật ra, ở nơi của bọn họ, những đứa trẻ mới lớn giống Tô Bạch, không có ai là không hút thuốc.
Không biết chịu cái gì ảnh hưởng, những đứa trẻ như bọn họ, đặc biệt là con trai, đều cảm thấy hút thuốc là tượng trưng cho bản thân đã lớn, đã trưởng thành.
Cũng đều cảm thấy hút thuốc là một chuyện rất có thể diện.
Lúc Tô Bạch học trường võ ở trên huyện, chỉ mới lớp năm, trong lớp đã có không ít nam sinh đang hút thuốc lá rồi.
Đợi đến khi vào trong thành phố học lớp 6, số nam sinh trong lớp không biết hút thuốc cũng chỉ có vài người cá biệt.
Vương Thuyền ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, hỏi: "Mộng Thành, con làm cách nào chỉ trong thời gian nửa năm đã thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành vậy?"
Thành tích Tô Bạch trong năm cấp 2 như thế nào, những người thân thích và hàng xóm đều biết.
Bởi vì trước kia, cha của Tô Bạch không ít lần than phiền về thành tích kém cỏi của Tô Bạch.
Mấy tháng trước, vào thời điểm khi bọn họ nghe được tin Tô Bạch thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành, mọi người đều có chút không dám tin tưởng.
Trước kia là xếp hạng ngược trong lớp, chỉ trong thời gian nửa năm, liền có thể thi đậu vào trường trung học số một tốt nhất trong thành phố?
Đối với bọn họ, nếu xuất hiện một đứa trẻ trong nhà có thể thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành, đều có thể ở bên ngoài khoe khoang với mọi người một phen.
Toàn bộ Khương Tập lớn như vậy, làng nhiều như vậy, người có thể học ở trường trung học số 1 ở Bạc Thành không có bao nhiêu người.
Đối với Vương Thuyền mà nói, Tô Bạch có thể thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành, đây là chuyện tuyệt đối khiến người ta khó có thể tin hơn cả việc Khương Hàn Tô đạt được thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 ở Bạc Thành.
"Dượng, dượng quên thành tích học tập của con hồi tiểu học rồi sao? Khi đó, có không ít phiền phức khi mọi người đến trường đón con. Tuy ở trong trường học, có thời điểm con thật sự rất nghịch ngợm và hay gây sự, nhưng thành tích học tập của con trong thời gian đó không kém nha? Sau khi đến cấp 2, thành tích của con mới dần dần giảm sút, hoàn toàn là vì con không muốn học. Thời kỳ trưởng thành mà, có đôi chút ngỗ ngược. Nửa đầu năm nay con đã tỉnh ngộ, liền thi đậu vào trường trung học số 1 thôi." Tô Bạch cười nói.
Sau khi Tô Bạch nói xong thì liếc nhìn Khương Hàn Tô.
Thực tế, Tô Bạch có thể chỉ dùng thời gian nửa học kỳ thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành, một nửa nguyên nhân là bởi vì trọng sinh, nửa còn lại là vì Khương Hàn Tô.
Nếu như không có Khương Hàn Tô hỗ trợ ôn tập, Tô Bạch dù là người trọng sinh, cũng không thể thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành được, có thể thi đậu vào trường trung học số 1 ở Qua Thành, hoặc là trường trung học số 4 ở Qua Thành, cũng đã xem như là không sai biệt lắm.
Chương trình học cấp 2 không khó, nhưng Khương Hàn Tô cho Tô Bạch quá nhiều động lực, để Tô Bạch trả giá rất nhiều thời gian ở mặt học tập.
Nếu như không có cô ấy, hắn cũng sẽ học tập thật chăm chỉ chỉ vì hắn muốn lên cấp 3, muốn lên đại học sau khi được trọng sinh.
Thế nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không đến phòng học vào sáng sớm, cũng sẽ không còn ở trong phòng để tự học vào buổi tối sau khi tan học.
Vào ngày nghỉ chủ nhật, càng không dùng thời gian nghỉ để ngồi trong phòng học tự học.
Chỉ là vì có Khương Hàn Tô, Tô Bạch mới có sự phấn đấu nỗ lực.
Nguồn gốc sự nỗ lực của Tô Bạch, là vì hắn muốn ngồi học bên cạnh cô ấy, rất đẹp, rất hạnh phúc mà thôi.
Nếu như không có những thứ này, hắn sẽ không làm như thế.
Có một người như vậy bên cạnh, bất luận là làm cái gì, Tô Bạch đều sẽ không cảm thấy khô khan.
Dù cho đó chỉ là cùng cô ấy ngồi trên bãi cỏ vào buổi tối.
Nếu như trên đời này có cái gọi là vừa yêu vừa thích, cái này cứ gọi là vừa yêu vừa thích đi.
Vừa yêu vừa thích một người, bản thân sẽ thích cùng người đó làm tất cả mọi chuyện.
Nếu như trên đời này, bên cạnh mỗi một học sinh đều có một cô gái như thế để cùng học tập, vậy hẳn là sẽ có thêm rất nhiều sinh viên đúng không?
Nếu như kiếp trước Tô Bạch có cô ấy bên cạnh, hắn sao có khả năng đi Hải Thành đánh giải chuyên nghiệp đây?
Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, sự nghiệp có tốt đến đâu cũng không thể so được với cô ấy!
Nghe câu trả lời của Tô Bạch, Vương Thuyền gật gật đầu.