- Các cậu sao lại đến đây? - Bên trong quán nét Thời Đại, Đường Vĩ nhìn thấy nhiều người bạn học cũ đến, cao hứng nói.
- Ngày hôm nay kiểm tra, buổi chiều ở trong ký túc xá quá tẻ nhạt, tôi dẫn bọn họ tới đây chơi một chút. - Tô Bạch cười nói.
- Còn máy không? - Tô Bạch hỏi.
- Còn, tất nhiên là còn rồi. Ngày hôm nay không phải là chủ nhật, trong tiệm nét không có bao nhiêu khách hết.
Đường Vĩ cười nói:
- Ngày hôm nay Bạch ca và mọi người cứ chơi thoải mái, tiền net và đồ uống gì đó mình bao hết, chờ có người thay ca vào buổi tối thì mời mọi người và Bạch ca ăn cơm.
- Ăn cơm thì không cần, mở cho chúng tôi năm máy đi. - Tô Bạch cười nói.
Buổi tối, hắn cùng với Khương Hàn Tô ăn cơm, làm sao có thời giờ đi ăn cơm cùng với đám này được.
Đường Vĩ mở năm máy liền nhau cho bọn họ, Tô Bạch sau khi đi vào liền nghe được thanh âm huyên náo.
Thật ra, lời Đường Vĩ nói không đúng lắm. Đối với những quán nét khác, học sinh không nghỉ thì bên trong quán nét sẽ ít khách, nhưng đối với quán nét Thời Đại được lắp thiết bị hiện đại, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Không cần nói đến những cái khác, cái quán nét này lắp đặt máy sưởi mà các quán nét khác không có là có thể thu hút tất cả mọi người từ quán nét khác đến đây rồi.
Những người lên mạng vào lúc này, thường thì không ngổi một giờ là đi.
Có rất nhiều người giả bệnh hoặc trốn học đến quán net lên mạng. Vừa vào là mấy ngày liền, hết tiền rồi mới về.
- Đến lồng, màu bạc đổi đại pháo.
- Mẹ nó, mày đừng đùa được không, ngồi chồm hổm trên mặt đất bắn!
- Ha ha, mình mở ra được dao Keris.
- Mẹ nó, là AK hoàng kim!
- Ta là Chúa cứu thế, ta là Chúa cứu thế.
Bên trong quán nét, phần lớn mọi người đang chơi Cross Fire.
(Mich chơi CF cũng được một thời gian rồi nhưng mà vẫn không hiểu câu đầu nghĩa là sao nữa )
Nhóm người Tô Bạch ngồi xuống năm máy, Tô Bạch cùng bọn họ đánh mấy trận C4 sau đó chơi LOL.
Chơi được vài ván LOL, Tô Bạch không chơi nữa, mà mở ra không gian QQ của chính mình.
Bài nhạc nền « Tố Nhan » của Hứa Tung truyền đến, Tô Bạch cũng bị nhiều thứ trong không gian làm cho choáng váng.
Khóe miệng Tô Bạch giật giật, nhìn ảnh nền trên không gian, hắn như muốn chết.
May là Dục Hoa không nghiêm khắc cho lắm, không cho phép học sinh nam để tóc dài, cũng không cho phép học sinh nam nhuộm tóc mang khuyên tai.
Tô Bạch thay ảnh nền trong không gian không biết là ai xuống, sau đó hắn xóa hết những bình luận độc hại đăng trên đó.
Thật ra, tất cả đều là những câu nói được viết lại từ những câu nói trong tiểu thuyết kiếp trước mà thôi.
Khi đó bản thân mình rất là nhiệt huyết, nhưng hiện tại nhìn vào cứ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tô Bạch tình cờ tìm được một bộ phim điện ảnh trên Youku để xem, sau đó đợi đến năm giờ rưỡi về lại trường học để cùng Khương Hàn Tô ăn bữa cơm.
Buổi tối không kiểm tra, cho nên buổi tối là buổi tự học.
Tiết tự học buổi tối này trùng hợp là tiết Anh ngữ nên chủ nhiệm lớp bắt đầu dạy học vào lúc 6 giờ, kết thúc buổi tự học buổi tối cũng không cho phép học sinh ra ngoài, có thể nói là đem đợt thi tháng ngày mai kiểm tra kiến thức lại thêm lần nữa.
Tô Bạch tuy đã đuổi kịp chương trình tiết Anh ngữ của chủ nhiệm lớp, nhưng hắn đối với chương trình lớp 9 vẫn còn chưa hiểu nhiều lắm, dù sao thời gian quá ít.
Vì vậy, ba tiết Anh ngữ này hắn lắng nghe rất chuyên chú.
Nói thật, Tô Bạch thật sự khâm phục chủ nhiệm lớp. Tuy có máy trợ giảng, nhưng từ sáu giờ giảng không ngừng nghỉ đến chín giờ, nếu là người bình thường đúng là không làm được.
Tiết này giúp Tô Bạch nhận được rất nhiều chỗ tốt. Nếu như nói trước đây hắn chỉ có thể đạt được 100 điểm môn Anh ngữ, nhờ tiết này hắn hoàn toàn có thể kiếm nhiều thêm 20 điểm.
Sáng ngày 22, Tô Bạch đi vào trường thi, ngày hôm nay bọn họ chỉ phải thi môn tiếng Anh.
Sau khi phát xong bài thi môn tiếng Anh, nhờ trải qua hơn một tháng nỗ lực, Tô Bạch cuối cùng cũng coi như không giống như trước đây hoàn toàn xem không hiểu.
Sau khi viết xong tên và lớp trên phiếu trả lời, hắn bắt đầu tập trung làm bài.
Mười giờ, Tô Bạch đi ra trường thi.
Ngoại trừ môn ngữ văn lịch sử ra, giờ có thêm một môn hắn lấy lại căn bản, tiếp theo, hắn muốn dùng toàn lực đánh bại môn toán học.
Buổi chiều, lớp 7 kết thúc kiểm tra môn tiếng Anh, lần thi tháng đầu tiên của toàn bộ Dục Hoa hoàn toàn kết thúc.
Nhưng đối với học sinh là sự kết thúc, còn đối với giáo viên là bắt đầu nỗi đau.
Dục Hoa không có máy chấm, muốn chấm hết toàn bộ bài thi của toàn bộ học sinh lớp 9 thì tất cả giáo viên các môn cần phải tăng ca mới chấm xong toàn bộ.
Ngoại trừ những giáo viên phải đi dạy học, những giáo viên khác đều tập trung tại phòng họp để chấm bài.
Dục Hoa rất nghiêm khắc trong vấn đề sửa bài kiểm tra, trên phiếu trả lời chỉ có đáp án, tên và lớp đều bị che kín.
Coi như là như vậy, vì phòng ngừa các giáo viên các môn bởi vì nhận biết được nét chữ của học sinh lớp mình dạy nên thay đổi các lớp cho nhau, để lớp 7 đổi lớp 9, lớp 9 đổi lớp 8, lớp 8 đổi lớp 7.
Buổi tối ngày 24, Khương Hàn Tô không bị bệnh suốt mùa đông, nhưng đến khi mùa đông và mùa xuân thay đổi thì bị sốt.
Buổi tối đó, Tô Bạch từ Cung Khánh biết được Khương Hàn Tô bị sốt nên đến phòng y tế, hắn quay đầu sang Hứa Lâm nói: - Giáo viên mà hỏi tôi đi đâu, cứ nói tôi bị sốt. -
Tô Bạch vôi vàng đi tới phòng y tế trong trường, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngồi ở đó đo nhiệt độ.
- Đây không phải là Tô Bạch sao? Thế nào? Cậu lại muốn tới treo đường glucose à? - Trong phòng cứu thương, bác sĩ Vương nhìn thấy Tô Bạch cười nói.
Phòng y tế trường học rất đơn sơ, chỉ có hai chiếc giường, bên trong cũng chỉ có một nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ này hơn bốn mươi tuổi, họ Vương, trước đây ở bên ngoài mở phòng khám bệnh, khá nổi tiếng trong khu vực, sau đó bị Dục Hoa tuyển vào trong trường học.
Lúc Tô Bạch còn học lớp 7, trong trường học vẫn chưa có phòng y tế, ai bị bệnh đều phải ra ngoài khám bệnh, bác sĩ Vương lần đầu tiên làm việc ở trường học lúc hắn học lớp 7.
Trước đây, Tô Bạch và những học sinh kém trốn học không muốn đi học, đều sẽ tới phòng y tế treo hai bình đường glucose.
Đường glucose rất rẻ, vô hại với cơ thể người, lại còn có lý do để trốn học, nên trước đây cứ vào buổi tối tự học môn Toán, Tô Bạch đều sẽ tới.
Tô Bạch lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Khương Hàn Tô, hỏi:
- Bác sĩ Vương, cậu ấy bị bệnh gì?
- Không biết, còn phải kiểm tra một chút. - Bác sĩ Vương nói.
Tô Bạch nghe vậy ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô, sau đó nói:
- Trước đây tôi từng nói với cậu, trước sau gì cậu cũng bị bệnh, bây giờ thi bị bệnh luôn rồi đó?
- Từ lúc cậu nói đến giờ đã qua một tháng rồi. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Khó chịu không? - Nhìn khuôn mặt yếu ớt của cô ấy, Tô Bạch hỏi.
- Ừ, đầu choáng váng, rất khó chịu, không thể đọc sách được nữa. - Khương Hàn Tô tội nghiệp nói.
Tô Bạch nhìn hai quyển sách cô cầm trên tay, lập tức tức giận nói:
- Bị bệnh còn muốn đọc sách? Cậu khờ thật hay là giả ngốc vậy?
- Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ không sao.
Khương Hàn Tô sau khi nói xong mím mím môi nói:
- Tôi hiện tại rất khó chịu, đừng nổi giận với tôi được không?
- Cậu nghĩ tôi đang nổi giận với cậu sao? Cậu khó chịu chẳng lẽ tôi không khó chịu à? - Tô Bạch tức giận nói.
- Khụ khụ.
Bác sĩ Vương ho khan:
- Này, đưa cái nhiệt kế kia cho tôi nhìn một chút.
Chương 58: Sinh bệnh
- Các cậu sao lại đến đây? - Bên trong quán nét Thời Đại, Đường Vĩ nhìn thấy nhiều người bạn học cũ đến, cao hứng nói.
- Ngày hôm nay kiểm tra, buổi chiều ở trong ký túc xá quá tẻ nhạt, tôi dẫn bọn họ tới đây chơi một chút. - Tô Bạch cười nói.
- Còn máy không? - Tô Bạch hỏi.
- Còn, tất nhiên là còn rồi. Ngày hôm nay không phải là chủ nhật, trong tiệm nét không có bao nhiêu khách hết.
Đường Vĩ cười nói:
- Ngày hôm nay Bạch ca và mọi người cứ chơi thoải mái, tiền net và đồ uống gì đó mình bao hết, chờ có người thay ca vào buổi tối thì mời mọi người và Bạch ca ăn cơm.
- Ăn cơm thì không cần, mở cho chúng tôi năm máy đi. - Tô Bạch cười nói.
Buổi tối, hắn cùng với Khương Hàn Tô ăn cơm, làm sao có thời giờ đi ăn cơm cùng với đám này được.
Đường Vĩ mở năm máy liền nhau cho bọn họ, Tô Bạch sau khi đi vào liền nghe được thanh âm huyên náo.
Thật ra, lời Đường Vĩ nói không đúng lắm. Đối với những quán nét khác, học sinh không nghỉ thì bên trong quán nét sẽ ít khách, nhưng đối với quán nét Thời Đại được lắp thiết bị hiện đại, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Không cần nói đến những cái khác, cái quán nét này lắp đặt máy sưởi mà các quán nét khác không có là có thể thu hút tất cả mọi người từ quán nét khác đến đây rồi.
Những người lên mạng vào lúc này, thường thì không ngổi một giờ là đi.
Có rất nhiều người giả bệnh hoặc trốn học đến quán net lên mạng. Vừa vào là mấy ngày liền, hết tiền rồi mới về.
- Đến lồng, màu bạc đổi đại pháo.
- Mẹ nó, mày đừng đùa được không, ngồi chồm hổm trên mặt đất bắn!
- Ha ha, mình mở ra được dao Keris.
- Mẹ nó, là AK hoàng kim!
- Ta là Chúa cứu thế, ta là Chúa cứu thế.
Bên trong quán nét, phần lớn mọi người đang chơi Cross Fire.
(Mich chơi CF cũng được một thời gian rồi nhưng mà vẫn không hiểu câu đầu nghĩa là sao nữa )
Nhóm người Tô Bạch ngồi xuống năm máy, Tô Bạch cùng bọn họ đánh mấy trận C4 sau đó chơi LOL.
Chơi được vài ván LOL, Tô Bạch không chơi nữa, mà mở ra không gian QQ của chính mình.
Bài nhạc nền « Tố Nhan » của Hứa Tung truyền đến, Tô Bạch cũng bị nhiều thứ trong không gian làm cho choáng váng.
Khóe miệng Tô Bạch giật giật, nhìn ảnh nền trên không gian, hắn như muốn chết.
May là Dục Hoa không nghiêm khắc cho lắm, không cho phép học sinh nam để tóc dài, cũng không cho phép học sinh nam nhuộm tóc mang khuyên tai.
Tô Bạch thay ảnh nền trong không gian không biết là ai xuống, sau đó hắn xóa hết những bình luận độc hại đăng trên đó.
Thật ra, tất cả đều là những câu nói được viết lại từ những câu nói trong tiểu thuyết kiếp trước mà thôi.
Khi đó bản thân mình rất là nhiệt huyết, nhưng hiện tại nhìn vào cứ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tô Bạch tình cờ tìm được một bộ phim điện ảnh trên Youku để xem, sau đó đợi đến năm giờ rưỡi về lại trường học để cùng Khương Hàn Tô ăn bữa cơm.
Buổi tối không kiểm tra, cho nên buổi tối là buổi tự học.
Tiết tự học buổi tối này trùng hợp là tiết Anh ngữ nên chủ nhiệm lớp bắt đầu dạy học vào lúc 6 giờ, kết thúc buổi tự học buổi tối cũng không cho phép học sinh ra ngoài, có thể nói là đem đợt thi tháng ngày mai kiểm tra kiến thức lại thêm lần nữa.
Tô Bạch tuy đã đuổi kịp chương trình tiết Anh ngữ của chủ nhiệm lớp, nhưng hắn đối với chương trình lớp 9 vẫn còn chưa hiểu nhiều lắm, dù sao thời gian quá ít.
Vì vậy, ba tiết Anh ngữ này hắn lắng nghe rất chuyên chú.
Nói thật, Tô Bạch thật sự khâm phục chủ nhiệm lớp. Tuy có máy trợ giảng, nhưng từ sáu giờ giảng không ngừng nghỉ đến chín giờ, nếu là người bình thường đúng là không làm được.
Tiết này giúp Tô Bạch nhận được rất nhiều chỗ tốt. Nếu như nói trước đây hắn chỉ có thể đạt được 100 điểm môn Anh ngữ, nhờ tiết này hắn hoàn toàn có thể kiếm nhiều thêm 20 điểm.
Sáng ngày 22, Tô Bạch đi vào trường thi, ngày hôm nay bọn họ chỉ phải thi môn tiếng Anh.
Sau khi phát xong bài thi môn tiếng Anh, nhờ trải qua hơn một tháng nỗ lực, Tô Bạch cuối cùng cũng coi như không giống như trước đây hoàn toàn xem không hiểu.
Sau khi viết xong tên và lớp trên phiếu trả lời, hắn bắt đầu tập trung làm bài.
Mười giờ, Tô Bạch đi ra trường thi.
Ngoại trừ môn ngữ văn lịch sử ra, giờ có thêm một môn hắn lấy lại căn bản, tiếp theo, hắn muốn dùng toàn lực đánh bại môn toán học.
Buổi chiều, lớp 7 kết thúc kiểm tra môn tiếng Anh, lần thi tháng đầu tiên của toàn bộ Dục Hoa hoàn toàn kết thúc.
Nhưng đối với học sinh là sự kết thúc, còn đối với giáo viên là bắt đầu nỗi đau.
Dục Hoa không có máy chấm, muốn chấm hết toàn bộ bài thi của toàn bộ học sinh lớp 9 thì tất cả giáo viên các môn cần phải tăng ca mới chấm xong toàn bộ.
Ngoại trừ những giáo viên phải đi dạy học, những giáo viên khác đều tập trung tại phòng họp để chấm bài.
Dục Hoa rất nghiêm khắc trong vấn đề sửa bài kiểm tra, trên phiếu trả lời chỉ có đáp án, tên và lớp đều bị che kín.
Coi như là như vậy, vì phòng ngừa các giáo viên các môn bởi vì nhận biết được nét chữ của học sinh lớp mình dạy nên thay đổi các lớp cho nhau, để lớp 7 đổi lớp 9, lớp 9 đổi lớp 8, lớp 8 đổi lớp 7.
Buổi tối ngày 24, Khương Hàn Tô không bị bệnh suốt mùa đông, nhưng đến khi mùa đông và mùa xuân thay đổi thì bị sốt.
Buổi tối đó, Tô Bạch từ Cung Khánh biết được Khương Hàn Tô bị sốt nên đến phòng y tế, hắn quay đầu sang Hứa Lâm nói: - Giáo viên mà hỏi tôi đi đâu, cứ nói tôi bị sốt. -
Tô Bạch vôi vàng đi tới phòng y tế trong trường, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngồi ở đó đo nhiệt độ.
- Đây không phải là Tô Bạch sao? Thế nào? Cậu lại muốn tới treo đường glucose à? - Trong phòng cứu thương, bác sĩ Vương nhìn thấy Tô Bạch cười nói.
Phòng y tế trường học rất đơn sơ, chỉ có hai chiếc giường, bên trong cũng chỉ có một nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ này hơn bốn mươi tuổi, họ Vương, trước đây ở bên ngoài mở phòng khám bệnh, khá nổi tiếng trong khu vực, sau đó bị Dục Hoa tuyển vào trong trường học.
Lúc Tô Bạch còn học lớp 7, trong trường học vẫn chưa có phòng y tế, ai bị bệnh đều phải ra ngoài khám bệnh, bác sĩ Vương lần đầu tiên làm việc ở trường học lúc hắn học lớp 7.
Trước đây, Tô Bạch và những học sinh kém trốn học không muốn đi học, đều sẽ tới phòng y tế treo hai bình đường glucose.
Đường glucose rất rẻ, vô hại với cơ thể người, lại còn có lý do để trốn học, nên trước đây cứ vào buổi tối tự học môn Toán, Tô Bạch đều sẽ tới.
Tô Bạch lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Khương Hàn Tô, hỏi:
- Bác sĩ Vương, cậu ấy bị bệnh gì?
- Không biết, còn phải kiểm tra một chút. - Bác sĩ Vương nói.
Tô Bạch nghe vậy ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô, sau đó nói:
- Trước đây tôi từng nói với cậu, trước sau gì cậu cũng bị bệnh, bây giờ thi bị bệnh luôn rồi đó?
- Từ lúc cậu nói đến giờ đã qua một tháng rồi. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Khó chịu không? - Nhìn khuôn mặt yếu ớt của cô ấy, Tô Bạch hỏi.
- Ừ, đầu choáng váng, rất khó chịu, không thể đọc sách được nữa. - Khương Hàn Tô tội nghiệp nói.
Tô Bạch nhìn hai quyển sách cô cầm trên tay, lập tức tức giận nói:
- Bị bệnh còn muốn đọc sách? Cậu khờ thật hay là giả ngốc vậy?
- Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ không sao.
Khương Hàn Tô sau khi nói xong mím mím môi nói:
- Tôi hiện tại rất khó chịu, đừng nổi giận với tôi được không?
- Cậu nghĩ tôi đang nổi giận với cậu sao? Cậu khó chịu chẳng lẽ tôi không khó chịu à? - Tô Bạch tức giận nói.
- Khụ khụ.
Bác sĩ Vương ho khan:
- Này, đưa cái nhiệt kế kia cho tôi nhìn một chút.