Chương 172: Lão nhân (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:40:15

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Bạch ở nhà làm một giấc ngủ trưa. Đến hai, ba giờ chiều, Tô Bạch từ trong nhà ôm nửa túi bắp ngô, sau đó chạy tới nhà người điếc. Mỗi thôn đều có người câm, người điếc hoặc là người mù, thôn Tô Bạch bọn họ có một lão nhân vừa câm vừa điếc và là người chuyên môn làm bỏng ngô ở trong thôn. Người điếc có tên tuổi, nhưng Tô Bạch không biết gọi gì, chỉ biết là người đó nhỏ hơn một thế hệ, là đời chữ Hữu. Bởi vì người trong thôn đều gọi người đó là người điếc nên Tô Bạch cũng chỉ có thể gọi theo như thế. Ngoài ra, người câm cùng người mù trong thôn, đều có cách gọi như vậy. Người điếc cùng những người khác không giống nhau, những người khác không có tay nghề, hắn có tay nghề. Trong khu vực mười dặm xung quanh, người đó là người làm bỏng ngô ngon nhất. Hơn nữa, những người khác chưa từng đi học, người đó từng học mấy năm. Người điếc đã từng có một người vợ, nhưng vừa mới cưới không bao lâu liền cầm toàn bộ tài sản tích kiệm của người đó chạy đi mất. Kể từ ngày ấy, người điếc không bao giờ lấy vợ nữa. Nhưng mặc dù tháng ngày bất hạnh như vậy, người đó lại sống rất lạc quan, những đứa trẻ trong thôn khi còn bé đều rất thích cùng chơi với người đó. Bởi vì người đó là người lớn rãnh rỗi duy nhất trong thôn, không có chuyện gì làm sẽ cùng với bọn họ chơi đùa. Không có cha mẹ thân thích, không có vợ và con, mỗi ngày người đó làm bỏng ngô cũng đủ để nuôi sống bản thân rồi. Khả năng là bởi vì đi chơi vào dịp lễ, Tô Bạch đến nhà người điếc không thấy một ai đến đây làm bỏng ngô. Sau khi người điếc nhìn thấy Tô Bạch, cười và đón Tô Bạch vào sân, sau đó từ buồng cầm ra một cái bánh trung thu. Tô Bạch lắc lắc đầu, hắn viết vài chữ lên bảng đen ở trong sân đã ăn qua rồi. Viết xong, Tô Bạch lại hỏi: "Ngày hôm nay không có việc gì làm sao?" Người điếc dùng phấn viết ở trên bảng đen: "Có, buổi sáng đến nhiều lắm." Tô Bạch gật gật đầu, đem nửa túi bắp ngô đưa cho người điếc, viết chữ nói: "Cho thêm nhiều đường hóa học." Tô Bạch thật sự không thích ăn nhiều đồ có đường, bỏng ngô cũng không thích ăn, nhưng bà nội thích ăn cái này. Tô Bạch trả tiền làm bỏng ngô cho người điếc, người điếc cầm nửa túi bắp ngô, bắt đầu lăn vào bếp lò. Một tiếng nổ vang lên, bỏng ngô trong túi văng tung tóe, Tô Bạch cầm bỏng ngô đã nổ xong tới, sau đó lấy vài viên bỏ vào trong miệng nếm thử. Bởi vì cho thêm nhiều đường hóa học nên bỏng rất mềm và ngọt. Món này còn ngon hơn nhiều so với bỏng ngô được bán trong rạp chiếu phim mà lúc trước Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đến. Tô Bạch duỗi ra ngón cái khen một tiếng, sau đó cầm theo toàn bộ túi bỏng trở về nhà. Một túi này, có thể ăn rất lâu. Người xưa nói mặt trăng tròn vào mười lăm mười sáu, nhưng đêm nay mặt trăng rất tròn. Tô Bạch xách băng ghế ngồi xuống ở trong sân, sau đó cầm lược dùng để chải chấy và bắt đầu chải chấy cho con chó nhỏ màu vàng. Hồi trước, do điều kiện trong thôn không được tốt lắm. Vào mùa đông lâu lâu mới tắm một lần nên trên đầu rất nhiều người đều khó tránh khỏi sinh ra rất nhiều con chấy. Nhưng bây giờ không còn chấy trên người nữa, chỉ có ở một vài con chó, bởi vì không ai tắm rửa cho nó nên sinh ra không ít. Nói như vậy, chải chấy cho chó nên làm vào ban ngày mới đúng, vì khi đó là hừng đông, có thể nhìn rõ. Nhưng Tô Bạch vốn nhàn đến phát chán, thấy cái gì làm cái đó, cũng không phải vì chuyện này mà đặc biệt làm. Chỉ là vừa lúc nhìn thấy lược bí bên cửa sổ, Tô Bạch tâm huyết dâng trào muốn làm thử với chó mà thôi. Tô Bạch chải chải lông cho chó, đúng là chải ra một ít con chấy. Chải lông cho chó xong, Tô Bạch cầm điện thoại di động gửi tin nhắn đến cho Khương Hàn Tô. "Cậu ngủ chưa?" Hiện tại đã hơn tám giờ, có lẽ Khương Hàn Tô đã ăn xong cơm tối và đi ngủ rồi. Khương Hàn Tô đang ở buồng trong cùng xem tivi với mẹ, cảm giác được điện thoại di động rung rung, liền nói với Lâm Trân: "Mẹ, mẹ xem nha, con về phòng ngủ trước." "Ngày hôm nay sao con ngủ sớm vậy? Không xem tivi nữa sao?" Lâm Trân hỏi. "Mẹ, đã tám giờ rồi, không còn sớm nữa." Khương Hàn Tô nói. Lâm Trân nhìn lên đồng hồ treo tường, đúng là đã tám giờ rồi. Ngày hôm nay Khương Hàn Tô vừa rửa chén lại vừa giặt quần áo, chắc là con bé rất buồn ngủ. "Ừ. Con gái ngoan, con về phòng ngủ trước đi." Lâm Trân nói. "Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu và trở lại căn phòng của mình. Khương Hàn Tô cởi giày và tất của mình ra, sau đó nằm vào trong chăn. Đêm mùa thu, trời có hơi lạnh. Cô kéo sợi dây bên cạnh, bóng đèn ố vàng liền mất đi ánh sáng. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu lên trên khuôn mặt của cô và có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy. Cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn tin nhắn Tô Bạch gửi, sau đó trả lời: "Mới vừa nằm xuống." "Rửa chân chưa?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô gửi vài dấu chấm tròn. "Không rửa chân thì bàn chân nhỏ của cậu sẽ rất thúi, tớ sẽ không thích." Tô Bạch gõ chữ nói. Hắn vừa gõ chữ, kế tiếp là một khuôn mặt cười. Trước đây, cảm giác ở nhà đến phát chán, là bởi vì hai người cách nhau quá xa, không cách nào tâm sự với nhau, cũng không thể lúc nào trêu chọc cô ấy được. Nhưng có điện thoại di động thì khác, bất luận là hai người cách nhau xa thế nào, cũng chỉ cần gửi hai dòng tin nhắn trên điện thoại di động là có thể tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh. Đây chính là sức hấp dẫn trong câu từ. Ví dụ như lúc này, Tô Bạch biết, khuôn mặt Khương Hàn Tô khẳng định bôi lên một tầng son. "Tớ vừa đổi tất chân sáng nay, không thúi." Khương Hàn Tô gõ chữ nói. Tô Bạch: "Tiểu Hàn Tô, cậu có biết câu nói của cậu trêu chọc tớ cỡ nào không? Xong, đêm nay tớ suy nghĩ lung tung luôn rồi." Dưới ánh trăng, khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, cô cầm điện thoại di động, gõ chữ nói: "Hiện tại cậu đang làm gì?" Cô không muốn thảo luận về vấn đề chân với Tô Bạch nữa, cứ tiếp tục thảo luận, có khi cô vì xấu hổ mà tắt điện thoại di động mất. "Ngắm trăng, ôm chó và nói chuyện cùng người tớ thích." Tô Bạch nói. "Ôm chó?" Khương Hàn Tô hỏi. "Hừm, bà nội tớ nuôi một con chó cái màu vàng." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, hỏi: "Là đực hay cái?" Tô Bạch: ". . ." "Khặc khặc, cái kia, là cái. . ." Tô Bạch gõ chữ nói. Khương Hàn Tô không nói lời nào. Nhìn điện thoại di động đã lâu không thấy hồi âm, Tô Bạch chỉ có thể thả con chó nhỏ màu vàng trong lòng xuống. "Đừng giận, đừng giận, tớ thả con chó xuống rồi." Tô Bạch nói. "Tớ không tức giận." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nhìn thấy tin nhắn thì mỉm cười, hỏi: "Ngày mùng 5 tháng 10 là ngày phùng hội ở Lưỡng An đúng không?" "Đúng." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Cô đột nhiên hỏi: "Cậu muốn tới sao?" "Cậu đi không?" Tô Bạch hỏi. "Đi." Khương Hàn Tô nói. "Cậu đi thì tớ chắc chắn đi!" Tô Bạch cười nói.