"Cấp 3 không được tính là yêu sớm à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không tính, cấp 3 là đủ tuổi thành niên rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Cái miệng nhỏ của em đó, cứng lắm nha." Tô Bạch bóp bóp cái miệng nhỏ anh đào mềm mại của cô.
Tô Bạch bóp xong, lại hôn lên môi cô.
"Cứng mà còn muốn hôn em làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Há, vậy sau này không hôn nữa." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, tức giận đánh hắn một cái, nói: "Chỉ biết bắt nạt em thôi."
Tô Bạch đưa tay qua, Khương Hàn Tô thu chân lại và nằm vào trong ngực của hắn.
"Em nằm ở đây làm gì? Anh muốn em lột giúp anh quả quýt." Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô thật sự muốn đứng dậy đi lấy quả quýt cho hắn.
Tô Bạch vội vàng kéo cô lại, nói: "Em thật sự muốn đi lấy à?"
"Không phải anh muốn ăn sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Haizz, thật là ngốc mà." Tô Bạch ôm cô và nói.
Mấy ngày kế tiếp, hai người đều ở cùng nhau, cho đến khi chân của Khương Hàn Tô hoàn toàn khỏi hẳn vào ba ngày sau, hai người mới về trường học.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến kỳ nghỉ hè.
Hành trình năm nhất đại học của họ cũng chính thức tuyên bố kết thúc rồi.
Họ có thời gian ăn cơm cùng nhau, đi dạo phố, hoặc là đi tới thư viện đọc sách. Đây chính là cuộc sống đại học hằng ngày của họ.
Nghỉ hè, hai người trở về Qua Thành, Tô Bạch dự định dẫn cô ấy đến nhà ba mẹ hắn ăn bữa cơm.
Cha và mẹ của Tô Bạch không còn đi nơi khác làm việc nữa, mà họ mua một căn nhà ở Qua Thành.
Dưới sự khuyên bảo của Tô Bạch, dì út và những người khác, bà nội cũng từ trong thôn chuyển đến nơi này.
Có ba mẹ chăm sóc, so với một mình ở trong thôn tốt hơn nhiều.
Nếu bà nội sống ở một nơi trong thôn có nhiều người sinh sống xung quanh thì không sao cả, nhưng đó lại là nơi không có ai sinh sống tại quê nhà. Trường hợp này rất giống với nhà Khương Hàn Tô, nếu nước bị cắt thì không thể nào đi mượn nước ở nơi khác được, đừng nói đến chuyện nếu bị ngã xuống thì không biết phải làm gì. Vừa mới trôi qua hai năm, Tô Bạch cũng không muốn rơi vào vết xe đổ giống như kiếp trước. Nếu có người chăm sóc, với sức khỏe của bà nội, sống thêm mười năm nữa chẳng thành vấn đề.
Kiếp trước cũng là vì trượt ngã vào mùa đông và không có ai giúp đỡ nên mới mất đi.
Vị trí của ngôi nhà rất đẹp, nằm ở quảng trường Thời Đại, rất gần với khu trường Dục Hoa cũ.
Từ bến xe đi xuống, Tô Bạch liền gọi chiếc xe kéo chạy thẳng đến quảng trường Thời Đại.
Sau khi đến quảng trường Thời Đại, hắn nhìn quán nét Thời Đại cách đó không xa, Tô Bạch lòng đầy cảm xúc.
Kiếp trước, ngoại trừ trường học thì đây là nơi hắn ở lại lâu nhất.
Mà kiếp này, nơi kiếm tiền đầu tiên cũng bắt đầu từ nơi đó.
Là một căn nhà nằm ở tầng 14, rộng 150 mét vuông.
"Em đi mua quà trước, không thể đi tay không đến được." Khương Hàn Tô nói.
"Anh đi cùng em." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu và đi lên nắm tay Tô Bạch.
Hai người cùng đi đến siêu thị, cô ấy cần mua gì, Tô Bạch chỉ cần cầm giúp cô ấy là được rồi.
Đến cuối cùng, trên tay Tô Bạch đều là túi lớn túi nhỏ và hắn còn không tìm được chỗ nắm tay.
"Em không cần mua nhiều đồ như vậy đâu?" Tô Bạch hỏi.
"Còn tặng cho bà nội nữa, không thể thiếu được." Khương Hàn Tô nói.
"Anh đưa túi ở tay trái cho em, em giúp anh cầm." Khương Hàn Tô đưa tay nói.
"Rất nặng, anh cầm được rồi." Tô Bạch nói.
Nếu để cho cô ấy xách mấy thứ đồ này sẽ làm cho tay cô ấy xuất hiện những dấu hằn, Tô Bạch không muốn như thế.
"Em chịu đau quen rồi, anh không cần nuông chiều em vậy đâu, nếu làm em hư thì không tốt lắm." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười nói: "Cũng là bởi vì trước đây em từng chịu đau khổ nên anh phải luôn nuông chiều em. Anh không quản được nửa đời trước của em, nhưng nửa đời sau của em, anh nhất định sẽ khiến em mãi mãi sống trong hạnh phúc."
Khương Hàn Tô mím mím môi và im lặng.
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Được rồi, đi thôi."
Cô bé này thật thú vị, chỉ cần mình nói vài lời ngọt ngào thôi, cô ấy không biết trả lời thế nào sẽ mím mím môi và im lặng.
Nhưng Tô Bạch biết, những câu hắn nói cô ấy rất thích nghe.
Hai người đi vào trong thang máy, Khương Hàn Tô nhấn nút đến tầng 14.
Lúc cửa mở ra, Khương Hàn Tô dùng tay gõ gõ cửa.
Mẹ Tô Bạch mở cửa, khi nhìn thấy Tô Bạch và Khương Hàn Tô đến, vui vẻ nói: "Sao các con lại đến đây?"
"Dạ là nghỉ hè, con mang theo Hàn Tô đến thăm cả nhà," Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch và mẹ không có khoảng cách.
"Mau vào, mau vào." Mẹ Tô Bạch cười nói.
"Mẹ, đây là quà Hàn Tô tặng cho cả nhà." Tô Bạch nói.
"Tới là được rồi, mua nhiều quà cáp để làm gì? Lát nữa các con cầm về đi, trong nhà cũng không thiếu." Mẹ Tô Bạch nói.
"Mẹ, đây là một chút tâm ý của Hàn Tô. Hơn nữa, làm gì có chuyện mang quà đến tặng lại cầm về. Mẹ nói như vậy sẽ làm cho Hàn Tô cảm thấy mẹ không thích người con dâu này đấy." Tô Bạch cười nói.
"Bậy, làm gì có chuyện đó, con dâu tốt đến thế mà, đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu, sao mẹ có thể ghét được cơ chứ." Mẹ Tô Bạch nói xong, kéo tay Khương Hàn Tô đi vào nhà, cười nói: "Đến đây, Hàn Tô, con ăn trái cây đi, tuyệt đối đừng nghe nó nói bậy."
"Dạ. Con không nghe theo mấy lời nói bậy của anh ấy đâu." Khương Hàn Tô cười theo nói.
Nói xong, còn xoay người làm mặt quỷ với Tô Bạch.
Tô Bạch mỉm cười, có thể nhìn thấy sự vui vẻ của cô ấy hiện tại, trong lòng Tô Bạch cũng rất vui vẻ.
"Bà nội đâu?" Sau khi vào trong nhà, Tô Bạch hỏi.
"Bà nội của con không chịu được sự rãnh rỗi nên đi ra ngoài chơi mạt chược cùng với vài người rồi." Mẹ Tô Bạch nói.
"Bà nội bây giờ biết dùng thang máy rồi hả mẹ?" Tô Bạch hỏi.
"Biết rồi. Chỉ mới được vài ngày, bà nội của con đã quen thuộc với mấy con số thang máy luôn rồi." Tô mẫu nói.
Tô Bạch gật gật đầu.
Mẹ Tô Bạch rửa sạch một ít trái cây, sau đó đặt lên bàn trà trước ghế sô pha, nói: "Các con ăn trái cây đi."
Khương Hàn Tô cầm hai quả quýt, lột vỏ và đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch ăn một quả quýt, hỏi: "Mẹ, cha của con đâu?"
"Cha con về quê rồi, vài ngày nữa mới quay về." Mẹ Tô Bạch nói.
"Dạ." Tô Bạch gật gật đầu.
"Mẹ không biết hôm nay các con tới đây chơi, mẹ thậm chí còn chưa mua đồ nấu ăn, giờ mẹ đi mua đồ nấu ăn đã." Mẹ Tô Bạch nói.
"Được rồi mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi. Con và Hàn Tô sẽ xuống mua đồ nấu ăn. Đến buổi trưa, mẹ sẽ thấy được tay nghề của Hàn Tô." Tô Bạch cười nói.
"Các con có biết khu chợ ở đâu không?" Mẹ Tô Bạch hỏi.
"Mẹ, mẹ quên rồi à, con và Hàn Tô học ở đây mấy năm đấy." Tô Bạch nói.
Xung quanh đây chỉ có một khu chợ, cách trường của họ không xa, lại nằm ngay bên cạnh công viên Tử Quang, Tô Bạch đương nhiên biết.
"Mẹ, những quả quýt này mẹ mua ở đâu thế? Ăn rất ngon." Tô Bạch hỏi.
"Ở tiệm bán trái cây ở dưới lầu." Mẹ Tô Bạch nói.
"Lúc về, con sẽ mua một ít ăn trên đường." Tô Bạch nói.
"Sao về gấp thế? Ngày hôm nay con còn phải đi à?" Mẹ Tô Bạch hỏi.
"Dạ ngày mai, ngày mai chúng con đi." Tô Bạch dự định ăn bữa trưa hôm nay xong sẽ đi ngay, nhưng nhìn thấy ánh mắt trông mong và thái dương trắng bệch của mẹ, hắn không cách nào mở miệng được.
"À, vậy thì được, không cần vội, ở đây nghỉ ngơi thêm một ngày rồi hẳn đi." Mẹ Tô Bạch nghe vậy thì mỉm cười.