Tùy tiện đi dạo trên con đường tuyết, khi còn mười phút nữa là đến 12 giờ, Tô Bạch mang theo cô ấy đi đến quán cơm nơi Nhạc Hân đã hẹn.
Quán cơm tên là Hữu Gian, trước đây lúc còn học ở đây, quán cơm Hữu Gian xem như là quán ăn nổi tiếng nhất ở đây.
Lúc đó, bên cạnh Dục Hoa có hai quán cơm nấu đồ ăn ngon nhất, một quán là Thường Lai Thường Vãng, quán còn lại chính là Hữu Gian.
Nhìn bên ngoài thì nó là một quán cơm nhỏ, nhưng bên trong nó thì lớn hơn rất nhiều, đương nhiên, giá tiền tự nhiên cũng cao hơn nhiều rồi.
Trước đây, Tô Bạch mời người ăn cơm, hoặc là mời khách ăn cơm, phần lớn đều đến nơi này.
Chỉ là dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển, Hữu Gian trước đây là dựa vào mấy vạn học sinh và giáo viên Dục Hoa, cho nên mới nổi tiếng như thế.
Bởi vì người ăn cơm ở đây, phần nhiều là giáo viên, học sinh trừ phi xuất thân từ gia đình giàu có, còn lại hầu như đều ăn ở quán ven đường.
Bây giờ Dục Hoa chuyển trường, người ở Dục Hoa cũ đều đi cả rồi, có lẽ Hữu Gian không còn rầm rộ như năm xưa nữa.
Sau khi cùng Khương Hàn Tô đi vào, Tô Bạch quả nhiên không nhìn thấy bao nhiêu người.
Đã gần đến giờ ăn trưa rồi, trong đại sảnh chỉ có rải rác mấy người.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô lên lầu hai, sau đó đi vào phòng Nhạc Hân đã đặt trước.
Vừa đi vào, Tô Bạch liền nhìn thấy mười mấy khuôn mặt quen thuộc.
Hầu hết những người Nhạc Hân mời đến đều là nữ sinh.
Ngoại trừ một vài nữ sinh này ra, những nam sinh còn lại kia, đều là những người bạn chơi thân với hắn hồi cấp 2.
Tô Bạch phát hiện, nhiều ngày không gặp Hứa Lâm, nó cũng nằm trong số đó.
Ngoại trừ Hứa Lâm, còn có đám người Mộ Vĩ Sơn, Tôn Phong, Trương Tường cũng ở đó.
Tô Bạch không nghĩ tới mình đến sớm vô cùng, nhưng lại thành trễ.
Nhìn mọi người đã xé mở bát đũa chờ đồ ăn lên, rõ ràng là đến được một lúc rồi.
"Xin lỗi, tớ tới trễ." Tô Bạch cười nói: "Lát nữa tớ tự phạt một ly."
Nói xong, hắn mang theo Khương Hàn Tô ngồi xuống bên cạnh Hứa Lâm.
Mọi người nhìn thấy Khương Hàn Tô ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch đều ngạc nhiên.
Tôn Phong xoa xoa đầu, lần này có trò hay để xem rồi.
Mấy người ngồi ở hàng ghế sau đều là những người có thành tích kém. Vì thế, không có giao lưu gì với Nhạc Hân hết.
Bình thường đối xử với Nhạc Hân, đều giống như đối xử với Khương Hàn Tô, đều đối xử như một nữ thần.
Bởi vì Nhạc Hân dễ tiếp xúc hơn Khương Hàn Tô nhiều nên số người thích Nhạc Hân trong lớp cũng không phải số ít.
Nhưng coi như là hơi dễ tiếp xúc, với bọn hắn chẳng có liên quan gì hết.
Lần họp lớp này của Nhạc Hân đặc biệt mời bọn họ đến, khẳng định đều là vì Tô Bạch.
Bởi vì Nhạc Hân thích Tô Bạch, bọn họ đều biết.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, từ trong nhóm bạn học, bọn họ đều biết Tô Bạch chia tay với Khương Hàn Tô rồi.
Cho nên, Nhạc Hân tổ chức lần họp lớp này, mời bọn họ và mời cả Tô Bạch, không cần nói mọi người đều biết ý nghĩa của nó.
Nhạc Hân sau khi nhìn thấy Tô Bạch thì trong lòng vui sướng ngập tràn, nhưng khi nhìn đến Khương Hàn Tô thì lập tức trở nên ảm đạm.
Khương Hàn Tô nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cậu ấy trên bàn, cô cũng có chút bối rối.
Nhưng Tô Bạch vào lúc này lại nắm chặt tay cô.
Dẫn cô ấy tới, cũng chỉ là cho thấy một chuyện, đó chính là Khương Hàn Tô đã thực sự trở thành bạn gái của hắn rồi.
Nhạc Hân phục hồi tinh thần rất nhanh, cười nói: "Lúc đầu muốn mời lớp trưởng đến, chỉ là sợ lớp trưởng không đến được, cho nên không dám mời, hiện tại đến rồi thì quá tốt. Chúng ta đều là những người bạn học chung ba năm, có thể tập hợp lại cùng nhau rồi."
"Đúng đấy, đúng đấy!" Người bên cạnh cũng bắt đầu kêu lên phụ họa, trước tiên cứ xua tan bầu không khí ngột ngạt đã.
"Bạch ca, cậu là người đến cuối cùng ở đây đó. Chúng ta đều đến sớm nửa giờ rồi, cậu không thể uống một ly được, phải là ba ly mới đúng." Mộ Vĩ Sơn nói.
"Đúng, Tô Bạch, cậu bắt buộc phải uống ba ly nha." Một nữ sinh bên cạnh lên tiếng nói.
"Được, vậy thì ba ly." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nhìn thấy trước bàn đặt hai loại rượu, một loại là bia, một loại là rượu đế.
Phần lớn rượu đế đều đặt trước mặt nam sinh, trong khi nữ sinh đều uống bia nhiều hơn.
Một bàn đầy người, không cần biết là thành tích tốt hay kém, người ngay cả bia không biết uống, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Khương Hàn Tô.
"Không đúng không đúng, người đến cuối cùng không phải là Tô Bạch, mà là Khương Hàn Tô mới đúng chứ? Cậu ấy mới là người đi vào cuối cùng." Một bạn nữ tên Vương Mẫn nói.
Câu này vừa nói ra, toàn trường yên lặng như tờ, rất nhiều người cũng không biết nên làm sao để kết thúc.
Tuy hầu hết những nữ sinh ngồi ở đây đều là những người bạn chơi thân với Nhạc Hân, thế nhưng cô gái này không ngốc.
Đều lên cấp 3 cả rồi, đạo lí đối nhân xử thế phải hiểu thêm chút ít.
Tuy gia đình Khương Hàn Tô nghèo, gia đình Nhạc Hân giàu, nhưng với thành tích của Khương Hàn Tô, ai cũng biết tiền đồ tương lai nhất định sẽ rất tươi sáng.
Hiện tại đắc tội với một người bạn học cấp 2 nhất định có tương lai vô cùng tốt là một chuyện rất không sáng suốt.
Đây cũng chính là lý do vì sao rất nhiều nữ sinh trong lớp đều không thích chơi cùng với Khương Hàn Tô, vì đi cùng cậu ấy sẽ tạo nên áp lực rất lớn.
Bởi vì cậu ấy quá xuất sắc, bạn sẽ cảm thấy trong người không mấy dễ chịu.
Đây là thứ mà cha mẹ không ngừng răn dạy con trẻ: con nhà người ta.
Mà Khương Hàn Tô không thể nghi ngờ chính là con nhà người ta, khi so với Khương Hàn Tô, các cô gái này sẽ cảm thấy kém một bậc.
Người bạn học tên là Vương Mẫn này, Tô Bạch biết, là người ngồi cùng bàn với Nhạc Hân, cũng coi như là người rất thân với Nhạc Hân.
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Khương Hàn Tô đúng là người cuối cùng đi vào, đúng là nên bị phạt. Như vậy đi, ba ly rượu của Khương Hàn Tô, tớ thay cậu ấy uống."
Tô Bạch thân mật nặn nặn khuôn mặt của Khương Hàn Tô, cười nói: "Bạn trai thay bạn gái ngăn rượu, là chuyện đương nhiên đúng không?"
"Hứa Lâm, cậu giúp tớ rót ba chén rượu đế." Tô Bạch nói.
"Được. Bạch ca." Hứa Lâm đem ba cái chén rượu còn lại toàn bộ cầm tới, hắn rót ba chén trước, chuẩn bị chờ Tô Bạch uống xong rồi mới rót thêm ba chén nữa.
Hứa Lâm trước đây từng theo Tô Bạch đi ăn không ít bữa tiệc, hắn biết tửu lượng Tô Bạch như thế nào, sáu chén rượu này đối với Tô Bạch mà nói không đáng là gì cả.
Tô Bạch một hơi uống hết ba chén, sau đó lại để Hứa Lâm rót thêm ba chén cho hắn.
Ngay lúc Tô Bạch định uống tiếp, Khương Hàn Tô đưa tay ra ngăn cản hắn.
Tô Bạch còn tưởng rằng Khương Hàn Tô sợ hắn uống tiếp sẽ say, liền cười nói: "Cũng chỉ là sáu ly rượu, không say đâu. Nếu như cậu sợ tớ uống say không muốn để cho tớ uống tiếp, vậy cậu nghe tớ, uống xong sáu chén này thì tớ sẽ không uống nữa."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói rằng: "Tớ mới là người đi vào cuối cùng, ba ly này để tớ uống mới đúng."
"Thật chứ?" Tô Bạch hỏi.
"Thật." Khương Hàn Tô thật lòng gật gật đầu.
"Được, vậy ba ly này cậu uống." Tô Bạch cười nói.
Nghe câu nói của Tô Bạch, khóe miệng Khương Hàn Tô lộ ra nụ cười dịu dàng.
Đời này gặp phải một người có thể hiểu mình không dễ dàng, cô rất vui khi Tô Bạch có thể hiểu cô.
Nếu cô tới trễ, nếu người khác nói ra rồi, vậy ba ly rượu này, bất luận thế nào cô cũng phải uống.
Bưng lên ly rượu đầu tiên, Khương Hàn Tô đáng yêu cau mũi một cái, sau đó một hơi uống hết.
Khó uống đến nghẹn, nhưng cô không dừng lại, lại liên tiếp đem ly thứ hai, ly thứ ba uống hết.