"Cậu đừng lề mề nữa, bây giờ tớ cần tiền, không phải là tớ yêu cầu cậu trả hết một lần, năm đồng, cậu tìm đại một người bạn cùng phòng nào đó không được sao? Như lời cậu nói, quan hệ hiện tại giữa người với người không tốt đẹp lắm, bạn cùng phòng cũng không thể cho cậu mượn năm đồng được à?" Tô Bạch dựa vào xe, hơi không kiên nhẫn nói: "Cho cậu mười phút, trong vòng mười phút đem tiền tới."
Nói xong, Tô Bạch cúp điện thoại.
Khương Hàn Tô đặt điện thoại di động xuống, ngơ ngác và sửng sờ một lát.
Cô nhìn chiếc ví thêu bên cạnh cái gối của mình một chút.
Ngày hôm nay là ngày sinh nhật của Tô Bạch, cô nhớ rất rõ.
Chiếc ví này, cũng không biết trời xui đất khiến thế nào mà cô thêu nó hôm nay.
Trước đây, cô muốn kiếm tiền để mua rất nhiều món quà tặng cho Tô Bạch.
Chỉ là hiện tại đừng nói đến một món quà quý giá, coi như là chiếc ví giá rẻ này, cô cũng không thể tặng được.
Làm thế nào để đưa đây?
Chuyện này là do cô làm sai, vẫn là không có cách nào xin lỗi hay thừa nhận cái sai của mình.
Mẹ cô không cho cô yêu đương, vì để mẹ mình yên lòng, một khi đã hứa cô nhất định phải giữ lời hứa.
So với chuyện tình cảm, cô không thể chịu đựng nỗi sự đau khổ của mẹ.
Đứng giữa gia đình và tình yêu, cô chỉ có thể lựa chọn gia đình.
Cô trốn tránh, nhượng bộ, thậm chí đến cả việc giải thích, cô cũng không đi giải thích, chính là vì không muốn tiếp tục dây dưa mãi.
Làm tổn thương hắn một lần đã đủ rồi, sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương hắn lần hai được?
Đến lúc đó, mẹ cô ấy lại lấy cái chết ra để ép buộc, chẳng lẽ mình phải chia tay với hắn thêm một lần nữa sao?
Cứ như vậy đi.
Khương Hàn Tô đứng lên, sau đó đánh thức người bạn cùng phòng bên cạnh.
"Sao vậy Hàn Tô?" Tôn Thần bị cô đánh thức hỏi.
"Tôn Thần, bây giờ cậu có thể cho tớ mượn ít tiền không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu muốn mượn bao nhiêu?" Tôn Thần hỏi.
"Năm, năm đồng, được không?" Khương Hàn Tô có chút ngượng ngùng hỏi.
Ngoài trừ Tô Bạch, đây là lần đầu tiên Khương Hàn Tô hỏi mượn tiền người khác.
Không, thực tế cô không có hỏi mượn tiền Tô Bạch, chỉ là trong lòng cô, mặc dù Tô Bạch cho cô, nhưng đồng thời cũng là đang cho mượn.
Về điểm này, cô phân chia rõ ràng từ lâu rồi.
Đối với Khương Hàn Tô, chỉ có tiền sau khi kết hôn, mới không coi là mượn.
"Hơn nửa đêm đánh thức tớ, tớ còn nghĩ là cậu mượn nhiều lắm chớ, thì ra chỉ mượn năm đồng tiền!" Tôn Thần ngáp một cái, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô một tờ tiền giấy năm nhân dân tệ.
"Cảm ơn." Khương Hàn Tô cúi đầu nói cảm ơn.
Tháng chín âm lịch đã là cuối mùa thu rồi, mấy ngày nữa chính là thời gian lập đông.
Khương Hàn Tô mặc áo khoác từ trên lầu đi xuống. Cuối thu, hai, ba giờ khuya gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được rùng mình một cái.
Mười phút, Khương Hàn Tô nhìn đồng hồ trên điện thoại một chút, hiện tại đã qua 3 phút rồi, thời gian dành cho cô không còn nhiều.
Khương Hàn Tô bắt đầu chạy.
"Cậu gọi điện thoại cho người kia, khi nào thì người kia mới đến đây?" Tài xế xe taxi hỏi.
"Nếu như cô ấy đồng ý, cô ấy sẽ tới trong vòng mười phút. Nếu như cô ấy không muốn tới đây, đời này sẽ không tới nơi này."
Tô Bạch cảm thấy chóng mặt khó chịu và càng muốn ngủ hơn.
Hắn không nhịn được nằm xuống trên sân cỏ ở bên cạnh.
"Vậy nếu cô ấy vĩnh viễn không đến thì làm sao bây giờ?" Tài xế hỏi.
"Không biết." Tô Bạch nói.
"Vậy cậu có thể liên hệ với một ai khác được không?" Tài xế hỏi.
"Không." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Trong danh bạ điện thoại của con, người có thể liên hệ cũng chỉ có mỗi một mình cô ấy."
Tô Bạch vừa dứt lời, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tô Bạch say rượu là chỉ muốn nằm xuống ngủ, một khi nằm xuống là ngủ ngay trong vài giây.
Nói đến, đây không phải là lần đầu tiên Tô Bạch ngủ dưới đất.
Kiếp trước, thời điểm hắn chưa nổi tiếng và trước khi làm tờ đơn, chỉ cần vừa uống say, hắn liền có thể chạy đến một mặt cỏ nào đó và nằm xuống đất ngủ một ngày.
Tấm hình nổi tiếng nhất của Tô Bạch kiếp trước không phải là hình ảnh reo hò của khán giả khi hắn đạt được pentakill trong trận đấu, cũng không phải là hình ảnh reo hò ôm đồng đội khi hắn hai lần đoạt cúp.
Tấm hình bị truyền lưu rộng rãi nhất của hắn chính là tấm hình hắn nằm ngủ trên sân cỏ nào đó sau khi hắn say rượu.
Sau khi hắn nổi tiếng, bất luận là anti-fan hay là fan chân chính, đây là chuyện khiến bọn họ nói say sưa nhất.
Và đó cũng là tấm hình đáng xấu hổ mà Tô Bạch muốn xóa đi nhất sau khi nổi tiếng.
Chỉ còn ba mươi giây nữa là hết thời gian mười phút mà Tô Bạch giao hẹn, Khương Hàn Tô đã chạy tới rồi.
Cô không thấy Tô Bạch, nhưng lại nhìn thấy xe taxi và tài xế.
"Vừa rồi có phải có người uống rượu ngồi xe không mang tiền đúng không ạ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đúng đúng đúng." Tài xế dùng ngón tay chỉ Tô Bạch nằm trên sân cỏ bên cạnh.
Thấy Tô Bạch nằm ngủ trên sân cỏ và thậm chí còn ngáy khò khè, Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Con là bạn gái của hắn đúng không? Con nhanh trả chú năm đồng tiền xe mà hắn thiếu đi, con trả tiền xe cho chú để chú còn về nhà ngủ nữa. Gần ba giờ khuya rồi, sáng sớm ngày mai chú còn phải tiếp tục đi làm." Tài xế xe taxi nói.
Khương Hàn Tô cầm năm đồng tiền trong tay đưa cho ông ấy.
Tài xế liếc nhìn Khương Hàn Tô dáng ngọc yêu kiều trước mặt, vừa liếc nhìn Tô Bạch đang nằm ở đó như một vũng nước đọng.
Ông lắc lắc đầu, có chút không hiểu người tuổi trẻ bây giờ.
Vừa từ KTV xuống đây, uống nhiều như vậy, ngồi xe lại muốn quỵt nợ, không phải lưu manh chính là lưu manh.
Nhưng một tên côn đồ cắc ké như thế, lại có thể có được một cô bạn gái xinh đẹp.
Đúng là không có thiên lý nữa rồi.
Tài xế lái xe rời đi, nhưng Khương Hàn Tô vẫn còn lưu lại và không biết nên làm gì mới tốt.
Tô Bạch ngủ say như chết, Khương Hàn Tô thử gọi nhiều lần, hắn đều không có đáp lại.
Khương Hàn Tô nhặt điện thoại di động Tô Bạch ném xuống đất lên, đang muốn bỏ vào trong túi áo hắn thì nghe được vài tiếng đinh đương vang lên không ngừng.
Đây là âm thanh tin nhắn QQ gửi tới.
Khương Hàn Tô không có ý định xem nó, nhưng bởi vì tin nhắn QQ có thể trực tiếp hiện lên màn hình, cô vẫn nhìn thấy.
Đó là tin nhắn của Thẩm Dao, bởi vì có ghi chú tên, bạn học tiểu học Thẩm Dao.
"Sao đột nhiên cậu lại bỏ đi? Chẳng qua là tớ giúp cậu tổ chức sinh nhật, mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi. Hơn nữa, tớ không có thiếu tiền, cậu để Ôn Hòa trả tiền cho tớ làm gì?"
"Bây giờ cậu ở đâu? Cậu uống nhiều rượu như vậy, trên người lại không mang theo ví tiền, làm sao về nhà? Cậu nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ đưa cậu trở về nhà."
Khương Hàn Tô cầm điện thoại di động trong tay, không có làm ra bất kỳ động tác nào.
Một lát sau, cô cười tự giễu bản thân.
Có lẽ đây là sự trả thù vì mình đã làm sai.
Mặc dù đối với cô, chia tay là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì bản thân đứng giữa mẹ và Tô Bạch, cô chỉ có thể đưa ra lựa chọn là chọn mẹ.
Nhưng cả hai lựa chọn này, bất kể cô chọn lựa bên nào, cô đều cảm thấy mình sai.
Chọn mẹ, cô mất đi Tô Bạch.
Chọn Tô Bạch, cô mất đi mẹ.
Bây giờ, nếu cô đã lựa chọn mất đi Tô Bạch, tất cả những điều này cô nên chịu đựng mới đúng.
Chẳng hạn như, đau khổ chịu đựng Tô Bạch có một người con gái khác.
Nhưng, cảm giác này thật sự là quá quá đau khổ!
Chỉ nghĩ đến thôi, trái tim của Khương Hàn Tô đã rất đau rất đau rồi.
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, cuối cùng gửi một tin nhắn đến cho Thẩm Dao.
"Không cần lo lắng, tớ đã về đến nhà rồi."
Khương Hàn Tô tắt điện thoại di động, sau đó dùng thời gian một tiếng, nâng Tô Bạch trở về nhà.
Cho dù Tô Bạch có người con gái khác, nhưng người con gái này không thể là Thẩm Dao.
Bởi vì cô ấy không xứng với hắn.
Từ trong ngõ đi ra, cả người Khương Hàn Tô dính đầy bùn đất và nước bẩn.