Chương 110: Nước (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:06:42

Sau khi Tô Bạch rời khỏi quán nét, hắn ngồi xe chạy tới bến xe, sau đó đợi cô ấy ở bến Lâm Hồ. Mấy chiếc xe nối tiếp nhau đến nhưng không nhìn thấy cô ấy, mãi đến chín giờ rưỡi Tô Bạch mới nhìn thấy cô ấy xuất hiện trong chiếc xe. Cô ấy ngủ suốt chặng đường, lúc xuống xe thì mắt vẫn lờ đờ, cô ấy còn đang dùng tay nhỏ dụi mắt. Tô Bạch làm bộ không nhìn thấy, sau đó vòng tới phía sau lưng và đi theo cô ấy ra khỏi bến xe. Sau khi rời khỏi, Tô Bạch vỗ vỗ bờ vai cô ấy. Cô gái này có chút mơ hồ xoay người, liền nhìn thấy Tô Bạch đang nở nụ cười. Nơi này không phải là Lưỡng An trấn, cho nên cô chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Bạch đã trực tiếp ôm lấy rồi Khương Hàn Tô rất nhẹ, Tô Bạch nhấc cô ấy lên không cần tốn nhiều sức lực. "Buông tớ ra!" Vốn Khương Hàn Tô còn chút mơ hồ, chớp mắt không còn mơ hồ nữa rồi. Cô dùng tay đánh Tô Bạch, không ngừng giãy giụa nói. "Không buông, nơi này không phải là Lưỡng An trấn." Tô Bạch cười nói. "Cậu đừng như vậy mà! Tớ còn chưa đồng ý làm bạn gái của cậu đâu." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói. "Cậu còn làm vậy tớ sẽ tức giận." Khương Hàn Tô nói. "Tớ có thể buông cậu ra, nhưng cậu phải để tớ nắm tay cậu?" Tô Bạch cười hỏi. "Chỉ có thể nắm một lúc." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Được, vậy thì nắm một lúc." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch đặt cô ấy xuống, sau đó cầm tay cô ấy. "Khi nào cậu dẫn tớ đến quán mì phỏng vấn?" Khương Hàn Tô hỏi. "Không phải cậu muốn đến trường học trước sau? Buổi chiều tớ dẫn cậu đi." Tô Bạch cười nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Ăn cơm chưa?" Tô Bạch nhìn cô ấy một cái, sau đó hỏi. "Ăn rồi." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Ăn cái gì?" Tô Bạch hỏi. "Bánh màn thầu, tương đậu." Khương Hàn Tô nói. "Tương đậu ăn chung với bánh màn thầu, rất ngon." Tô Bạch cười nói. "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Tương đậu mặn không?" Tô Bạch hỏi. "Mặn." Khương Hàn Tô nói. "Vậy cậu khát không?" Tô Bạch hỏi. "Không khát." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. "Môi cậu khô đến vậy rồi còn nói là không khát?" Tô Bạch tức giận dùng tay nắm cái miệng nhỏ của cô ấy. Mùa hè là mùa rất dễ xảy ra tình trạng thiếu nước. cô ấy không mang theo nước, rồi ngồi suốt chuyến xe, hơn nữa sáng sớm lại ăn tương đậu mặn, không khát chỉ có quỷ mới tin. "Khát hay không khát?" Tô Bạch hỏi. "A a a." Cái miệng nhỏ của cô ấy bị bịt kín, hoàn toàn không nói ra được lời nào. Tô Bạch buông cái miệng nhỏ của cô ấy ra, sau đó dùng ngón cái lau khô tương đậu dính trên khóe miệng cô ấy. "Khương Hàn Tô, cậu không soi gương trước khi đi ra đường à? Khóe miệng dính đầy tương đậu, người khác nhìn từ xa còn tưởng cậu bị người ta đánh đấy." Tô Bạch nói. "Xin lỗi! Tớ sợ trễ nên tớ nhét tương đậu vào trong bánh màn thầu, vừa đi vừa ăn." Khương Hàn Tô xin lỗi. "Khương Hàn Tô, đừng nói với tớ là cậu từ nhà đi tới Khương Tập nha? Mẹ cậu không phải ở nhà sao? Bà ấy không đưa cậu đi sao?" Tô Bạch cau mày hỏi. Không trách được, bảy giờ cô ấy gọi điện thoại cho hắn, chín giờ rưỡi mới đến. Theo như suy đoán ban đầu của Tô Bạch, đại khái khoảng chín giờ là có thể đến rồi. Không, không đúng, dù cô ấy bắt đầu đi từ lúc bảy giờ, như vậy từ Khương thôn đến Khương Tập phải mất 1 tiếng rưỡi, từ Khương Tập đến huyện lại mất thêm 1 tiếng rưỡi. Dưới tình huống cô ấy vẫn đợi được xe ở Khương Tập. Như vậy làm sao cô ấy có thể trong vòng ba tiếng chạy tới Qua Thành được? "Ban đầu mẹ tớ muốn đưa tớ đi, nhưng không ngờ trong nhà xảy ra chuyện nên tớ tự mình đi." Khương Hàn Tô nói xong, nở nụ cười, nói tiếp: "Tớ nói chín giờ có thể đến, nhất định sẽ đến đúng chín giờ." "Khương Hàn Tô, cậu thực sự từ Khương thôn đi tới Khương Tập sao?" Tô Bạch cau mày hỏi. "Cậu thành thật trả lời tớ, tớ sẽ không trách cậu, nếu không tớ sẽ rất tức giận." Tô Bạch nói. "Tớ một đường chạy tới." Nhìn Tô Bạch như càng tức giận, Khương Hàn Tô vội la lên: "Cậu đừng giận, tớ chỉ là không muốn đến trễ." "Khương Hàn Tô, đây là lần thứ hai rồi, lần trước cậu đã từng làm chuyện như vậy một lần rồi." Tô Bạch nghiêm trọng nói. "Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa." Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ nhắn nói. "Không có lần sau, lần này tớ thật sự tức giận rồi." Tô Bạch lạnh lùng nói. "Cậu nói không giữ lời, cậu đã nói tớ trả lời thành thật thì sẽ không tức giận." Khương Hàn Tô bị chọc tức nói. "Đúng, tớ là người không biết giữ lời hứa, tớ chỉ là một tên tiểu nhân không giữ lời, mà Khương Hàn Tô là ai? Lời hứa của quân tử, tứ mã nan truy, nhìn khắp cổ đại, đó đúng là nữ quân tử, còn tớ là tiểu nhân, không dám trèo cao với quân tử rồi." Tô Bạch lạnh lùng nói. Lần này Tô Bạch thật sự giận rồi. Lần trước, may là hắn ở trong trường học, hắn có thể nhìn thấy cô ấy chạy tới. Coi như là cô ấy có gặp phải khó chịu nào đó, Tô Bạch cũng có thể chạy tới kịp thời. Nhưng nếu cô ấy bị hạ đường huyết, ngất xỉu trên đường đến Khương Tập, cô ấy thật sự nằm ngoài tầm tay của Tô Bạch. Nếu như cô ấy thật sự hôn mê vài tiếng ở trên đường, bên cạnh không có ai nhìn thấy, hoặc là có người nhìn thấy cũng không muốn tiến lên hỗ trợ thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Kiếp trước Tô Bạch không có cô ấy, lúc mất đi khiến cho khoảng thời gian sau này của hắn trằn trọc khó ngủ nhiều đêm. Nếu như kiếp này có được cô ấy, đặc biệt là càng ngày càng thích cô ấy thì lúc cô ấy mất đi lần nữa, Tô Bạch thật sự không dám nghĩ đến trái tim của mình đến tột cùng sẽ đau đến mức nào. Tô Bạch nói xong, trực tiếp xoay người bỏ đi. Lần này, cần để cô gái này biết được sai lầm của mình mới được. Trễ thì trễ, mình đợi thêm một lát nữa là được, chứ nhìn cô ấy cứ như vậy chết đi làm sao được? "Cậu đừng bỏ tớ!" Nhìn hắn bỏ đi, Khương Hàn Tô sợ hãi vội vàng đuổi theo. Sau đó, Tô Bạch đi đến đâu, cô ấy đi đến đó, cũng không nói lời nào, chậm rãi đi theo phía sau. Tô Bạch đi vào một cửa hàng bán đồ tạp hóa. "Ông chủ, bán một bình nước khoáng lạnh." Tô Bạch nói. "Được." Ông chủ nói. "Cậu mua cho tớ sao?" Khương Hàn Tô ở sau lưng Tô Bạch hỏi. "Cậu nghĩ nhiều rồi." Tô Bạch nói. "Tớ khát." Khương Hàn Tô mím mím môi. "Khát thì tự mua mà uống." Tô Bạch tức giận nói. "Tớ không có tiền." Khương Hàn Tô chu miệng nhỏ nói. Tô Bạch phớt lờ, trả tiền xong rồi cầm chai nước ra ngoài. "Cậu đi theo tớ làm gì?" Tô Bạch đi một lúc, sau đó xoay người hỏi. "Xin lỗi, lần sau tớ sẽ không chạy nữa, tớ sẽ đi từ từ, tớ sẽ đi với tốc độ còn chậm hơn ốc sên." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Trước đó sao không làm đi? Bây giờ nói có tác dụng gì?" Tô Bạch nghiêm mặt hỏi. "Mới không được bao lâu, cậu đã muốn vứt bỏ tớ, cậu nói cậu thích tớ, đây chính là thích tớ sao?" Khương Hàn Tô có chút tức giận hỏi. "Vậy tớ không thích cậu nữa được chưa." Tô Bạch nói. "Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Thích một người là chuyện cả đời, cậu không thể bạc tình bạc nghĩa nhanh như vậy được." "Không cần biết, ngược lại tớ không muốn thích cậu nữa. Sao cậu không suy nghĩ một chút đi, nếu như cậu chạy lâu, té xỉu ở trên đường, trên đường vừa không có người, đến lúc có người gọi điện thoại cho tớ nói cậu nằm ở bệnh viện. Cậu biết lúc đó tớ sẽ cảm thấy thế nào không? Tớ sẽ thấy khó chịu bao nhiêu không?" Tô Bạch lạnh lùng hỏi. "Tại sao cậu không nói chuyện?" Tô Bạch hỏi nhưng chờ một hồi không thấy lên tiếng. "Cậu đi đi." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói. "Hả? Có ý gì?" Tô Bạch không hiểu hỏi. Khương Hàn Tô khịt khịt mũi, sau đó cười nói: "Vừa rồi tớ còn tưởng rằng cậu thật sự không thích tớ nữa, lời cậu nói rõ ràng là còn thích tớ nha!" "Chỉ cần cậu còn thích tớ là được." Khương Hàn Tô mỉm cười, nói: "Tớ đến trường trước, buổi chiều tớ đến quán mì Bạch Tô chờ cậu." "Đứng lại." "Còn chuyện gì?" "Nước." Tô Bạch tức giận nói. "Tớ biết là cậu mua cho tớ mà." Khương Hàn Tô cười nói.