Chương 32: Buộc Nút Đôi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:20:04

Bởi vì bản thân mình suýt nữa là mạo phạm đến Khương Hàn Tô, cho nên quãng thời gian kế tiếp Tô Bạch rất là yên tĩnh. Mà Tô Bạch yên tĩnh thì Khương Hàn Tô càng yên tĩnh hơn. Cô lấy ra quyển sách ngữ Văn từ trong bọc sách, sau đó yên lặng đọc thầm trong miệng. Ở điểm này, đúng là cô rất giống Tô Bạch. Những bài trên sách ngữ văn cần phải học thuộc, cô sẽ đọc qua trước vài lần. Khương Hàn Tô đang đọc sách, mà Tô Bạch cũng đang đọc sách, chỉ là Tô Bạch vừa nhìn, ánh mắt trở nên có hơi quái lạ. Hắn quay đầu nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, rồi lấy ra MP4. Chỉ là lần này hắn không có nghe nhạc, mà là xem phim điện ảnh và đọc sách điện tử hắn đã tải trước đó lên MP4. Tô Bạch nhìn lướt qua phim điện ảnh, phát hiện bên trong không có phim điện ảnh, trong đó đều là phim truyền hình. Phim truyền hình Tiếu Ngạo Giang Hồ chiếu phiên bản đại lục vào năm 2001 do Lý Á Bằng vào vai nam chính và nữ chính là Hứa Tình. Lúc này, Tô Bạch mới nhớ đến, học kỳ hai lớp 8 bởi vì đọc tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ do bạn học Tào Hinh Viên mua nên hắn bắt đầu tìm kiếm những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình có liên quan đến cuốn tiểu thuyết này. Cuối cùng hắn cũng tìm được bộ phim truyền hình có điểm cao nhất, Tô Bạch nhớ vào lúc đó vì muốn ra quán nét tải toàn bộ các tập của phim này về, hắn đã chịu đau bỏ ra số tiền lớn mua chiếc thẻ nhớ 8Gb. Bộ phim Tiếu Ngạo Giang Hồ có bốn mươi tập, một tập cần khoảng 200M, thẻ nhớ ít hơn 8G thì không thể tải hết được. Mà lúc đó thẻ nhớ 8G vẫn còn rất đắt. Tô Bạch đem toàn bộ bốn mươi tập phim xóa sạch, sau đó mở ra sách điện tử, liền nhìn thấy bộ tiểu thuyết A Tân và một bộ Bạch Khiết nổi tiếng được lưu trong đó. Hắn mở một bộ ra xem, sau đó quay đầu liếc nhìn Khương Hàn Tô, rồi đem toàn bộ hơn trăm cuốn tiểu thuyết trong sách điện tử xóa sạch. Tô Bạch cất MP4 vào trong bọc sách, hắn nhìn thấy cô ấy vẫn đang đọc, ngay lập tức giật lấy sách ngữ văn của cô ấy. - Xe lắc lư như vậy, cậu muốn sớm ngày cận thị đúng không? - Tô Bạch cau mày hỏi. - Ở trên xe đọc sách sẽ bị cận thị sao? - Khương Hàn Tô mơ màng hỏi. - Đúng vậy, hơn nữa còn rất đau mắt. - Tô Bạch nói. Kiếp trước, trước khi hắn thi đấu chuyên nghiệp, cũng bởi vì mỗi ngày hắn ngồi trên xe đọc tiểu thuyết nên mới bị cận thị. Chỉ có điều, hắn bị cận không cao, máy tính cũng tương đối gần, vừa mới bắt đầu không có cảm giác bao nhiêu. ESports làm số độ cận thị của Tô Bạch cao hơn, nhưng kẻ cầm đầu, chính là do Tô Bạch đọc tiểu thuyết. - Cậu trai này nói không sai, vừa đọc sách vừa nghiêng theo xe! Đúng là rất dễ dẫn đến cận thị. - Một cô gái soát vé đang cầm tay vịn và bên hông có mang bóp tiền nói. Chuyến xe ít người rất ít khi nhìn thấy người soát vé, nhưng khi hành khách nhiều thì sẽ có thêm người đến thu tiền. - Ồ, vậy sau này không làm vậy nữa. - Khương Hàn Tô nói. Người cùng bàn với cô ấy bị cận thị, cô ấy nghe nói mua một cái mắt kính cận tốn rất nhiều tiền. Tô Bạch trả lại sách ngữ văn cho cô ấy, sau đó cười hỏi: - Không nói tiếng cám ơn sao? Khương Hàn Tô liếc hắn một cái, không nói chuyện. Vì chuyện vừa rồi, hiện tại Khương Hàn Tô vẫn còn tức giận. Tô Bạch vừa nghĩ muốn hôn mình, mình sao có thể không biết cho được. Cũng may là hắn nhịn được, hắn mà đưa đầu tới, Khương Hàn Tô tuyệt đối trực tiếp đẩy hắn ra, sau đó mặt lạnh rời đi. Dù phải cầm tay vịn hơn một giờ, dù cho tay nhỏ bị đông cứng, cô ấy sẽ không ngồi bên cạnh hắn nữa. Hơn nữa cô còn quyết định, chỉ cần Tô Bạch dám hôn, cô dám nói cho chủ nhiệm lớp. Mặc kệ hắn có bị đuổi học hay không, cứ để hắn bắt nạt mình như vậy, sau này mình thật sự không có cách nào tập trung học tập được. Hắn có thể vừa đọc tiểu thuyết vừa ngủ trên lớp, không có chuyện gì thì lấy bắt nạt mình làm vui, nhưng mình không thể. Vì cuộc sống sau này, vì không muốn mẹ mình phải khổ cực, mình nhất định phải thi đậu vào một trường đại học tốt. Từ nhỏ, Khương Hàn Tô đã quen với củi gạo dầu muối nên cô ấy hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền hơn ai hết. Mà đối với những người trong thôn của bọn họ, chỉ có học tập thật giỏi, chỉ có thi đậu vào một trường đại học tốt mới có thể kiếm tiền, mới có một cuộc sống tốt mai sau. Biết cô ấy đang tức giận, Tô Bạch không trêu chọc nữa, ngẩng đầu nhìn phim điện ảnh đang chiếu trên xe. Sau khi cải cách bến xe Nam vào năm 2010. ô tô trong thôn của bọn họ đều được lắp đặt tivi. Lúc này, trên tivi đang chiếu bộ phim Hoắc Nguyên Giáp do Lý Liên Kiệt đóng. Nội dung bộ phim đã tới khúc lão ăn mày hỏi Hoắc Nguyên Giáp một câu. - Hoắc Nguyên Giáp, ngươi nghĩ khi nào mình đứng đầu Tân Môn? Tô Bạch dĩ nhiên coi say sưa ngon lành, chỉ có điều Tô Bạch nhìn thời gian bộ phim đã trôi qua một nửa, đã sắp kết thúc rồi. Sau đó, người trên xe càng ngày càng nhiều, một cái thôn tới mấy người, một cái thôn tới mấy người. Xe vẫn chưa đi được một nửa đường mà trên xe đã chật kín người, có cảm giác như đi trên xe buýt công cộng trong thành phố. Quan trọng là đủ người nhưng vẫn cố chen vào, chỉ cần phía trước cửa thôn có người, xe sẽ dừng lại, sau đó chen thêm vài người nữa. - Trong thành có trạm kiểm tra, tôi muốn xem xem bọn bọn làm cách nào đưa nhiều người vào thành. - Tô Bạch nói. Năm 2009. có một chiếc xe chở quá tải ở huyện lân cận chạy vào trong thành, lúc xảy ra chuyện gì, ô tô lao thẳng vào trong sông, làm chết mười mấy người. Sau đó, trong thành phố liền phát ra thông báo hạn chế số lượng người trên xe khách và thiết lập trạm kiểm tra trên đường lớn vào thành, một khi phát hiện xe chở quá tải sẽ bị phạt hai trăm tệ. Tuy Tô Bạch không biết xe khách trong thành phố giới hạn số người là bao nhiêu, nhưng lúc này trên xe tuyệt đối có rất nhiều người. Khương Hàn Tô nghe vậy có chút ngẩn người, sau đó hỏi: - Cậu không biết cần phải đổi xe trước khi đi vào thành sao? - Nghĩa là gì? - Tô Bạch không hiểu hỏi. Khương Hàn Tô không hề trả lời hắn, bởi vì mấy phút sau, Tô Bạch đã hiểu. Mấy phút sau, ô tô đi đến trạm cuối, cũng chính là dừng lại ở Cửu Lý trấn trước khi vào thành phố. Xe ô tô đưa bọn họ đến đây rồi quay đầu chạy trở về. - Sau hai mươi phút, sẽ có hai chiếc xe đang đậu trong thành phố tới đón chúng ta vào thành, như vậy, trạm kiểm tra không thể biết được chuyến xe của bọn họ quá tải. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng giải thích nói. - Còn có chuyện này? Tô Bạch ngẩn người, sau đó tức giận nói: - Mẹ nó, chúng ta trả bọn họ tiền ngồi xe, bọn họ để chúng ta ở đây chịu đóng băng trong tuyết? Mẹ, nếu như đổi lại là thân phận kiếp trước của mình, trên Weibo còn có hơn mười triệu người theo dõi, Tô Bạch rất muốn chụp tấm ảnh rồi đăng lên Weibo, sau đó là @ giao thông Qua Thành. Tuyết rơi xuống không ngừng, xe dừng tại nơi có lỗ thông gió, gió lạnh thổi qua kêu lên không ngừng. Tô Bạch mang theo mũ chụp tai, khăn quàng cổ còn cảm thấy lạnh bức người. Hắn nhìn về phía Khương Hàn Tô, cô nàng này không chỉ không có mang găng tay, ngay cả khăn quàng cổ mũ chụp tai, tất cả đều không có. Lúc này, cô ấy đưa đôi tay nhỏ lên miệng hà hơi và không ngừng giẫm bàn chân nhỏ chống lạnh. Tô Bạch đi tới trước mặt cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy đang đỏ bừng vì lạnh, liền đem khăn quàng cổ của mình gỡ xuống, sau đó quảng lên cổ của cô ấy. Tô Bạch nghĩ muốn cô ấy đẹp thêm một chút, lại phát hiện cách thắt cơ bản nhất hắn cũng không biết. Hắn vừa mới quàng khăn quàng cổ lên, thì bà nội hắn là người buộc khăn giúp hắn. Điều này cũng không thể trách hắn được, kiếp trước Tô Bạch thi đấu giải chuyên nghiệp có bao giờ mang khăn quàng cổ nữa đâu. Tô Bạch ngượng ngùng cười xấu hổ, sau đó buông ra nói: - Cái này... cậu tự buộc đi. Khương Hàn Tô vừa muốn nói không cần, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Tô Bạch nhìn mình, nói: - Không cho từ chối. - Cô bĩu môi, chỉ có thể yên lặng buộc nút đôi.