Chương 315: Khóc

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:00:30

"Tớ cũng chỉ nói đùa một chút thôi mà, cậu biết rõ tớ không có ý đó. Sở dĩ tớ nói như vậy, còn không phải là vì vừa nãy cậu mở bộ phim kia thật sự khiến tớ bị dọa chết khiếp? Cho nên tớ mới không cẩn thận vô ý nói ra, nhưng tớ giận là vì muốn tốt cho cậu. Nếu không phải sợ cậu ôm Tiểu Chanh Chanh xuống cầu thang xảy ra chuyện, tớ sẽ không nói như thế? Còn nữa, đừng tưởng rằng tớ không biết ý định của cậu là gì, trong số những đĩa CD dì út mua, phim kinh dị có không ít, nhưng cũng không thiếu phim cương thi do Lâm Chính Anh đóng nha! Vì sao cậu không cho tớ xem mấy phim đó, mà phải lựa một bộ phim đáng sợ nhất trong đó? Còn không phải là muốn trả thù tớ hay sao?" Tô Bạch ôm cô, dùng tay bóp bóp mũi của cô. "Chỉ vì cái này, đáng giá để cậu rơi nước mắt hay sao, thật không biết xấu hổ nha. Đây là Khương đại lớp trưởng có tính cách lạnh lùng và quật cường mà tớ từng gặp vào năm đó hay sao?" Tô Bạch xong, dùng tay lau một ít giọt nước mắt trên khóe mắt của cô. "Nếu cậu thích một Khương Hàn Tô lạnh lùng và quật cường, vậy cậu đi mà thích, tớ bây giờ không phải nữa rồi." Khương Hàn Tô nhếch miệng nói. "Tiểu Hàn Tô, lý lẽ của cậu có hơi sai sai nha, trên đời này cũng chỉ có một Khương Hàn Tô, cậu muốn tớ đi đâu tìm được một người khác đây." Tô Bạch nói. "Sao có thể không tìm được? Trên đời này người trùng tên nhiều lắm." Khương Hàn Tô nói. "Há, cũng được à, vậy tớ tìm thử xem, nói không chừng còn tìm được một Khương Hàn Tô càng xinh đẹp hơn nữa." Tô Bạch cười nói. "Cậu. . ." Khương Hàn Tô tàn nhẫn dùng chân mình đạp lên chân hắn một cái, nói: "Khốn kiếp!" Tô Bạch hít một hơi thật sâu, đau đến ngoác miệng, nói: "Lần này cậu bớt giận rồi chứ?" Thật ra hắn không đau lắm, nhưng vì muốn cô ấy bớt giận, đành phải giả vờ một chút. "Hừ, cậu giả vờ làm gì, sức của tớ bao nhiêu lẽ nào tớ không biết hay sao?" Khương Hàn Tô hừ lạnh nói. "Cậu biết mà cậu còn muốn đi ôm Tiểu Chanh Chanh xuống lầu? Cầu thang nhà dì út dốc như thế nào không phải cậu không biết." Tô Bạch nói. "Nếu bị ngã xuống, đến lúc đó tớ mới là người nên khóc." Tô Bạch nói. "Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ cậu tức giận trông rất thú vị, cậu cảm thấy oan ức là bởi vì bên trong câu nói tớ nói mang ý chỉ quan tâm Tiểu Chanh Chanh, không có quan tâm cậu, là cậu ghen rồi?" Tô Bạch hỏi. "Ai ghen rồi? Ai cảm thấy oan ức? Tớ không có!" Khương Hàn Tô lập tức phản bác. "Haizz, nếu không phải vì câu nói này của tớ, vậy cái gì mới khiến cậu tức giận với tớ đây?" Tô Bạch hỏi. "Bởi vì." Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì trước đó cậu bắt nạt tớ." "Tớ bắt nạt cậu cái gì?" Tô Bạch hỏi. "Cậu đem khăn quàng cổ của cậu cởi ra, rồi cố ý để tớ buộc lại." Khương Hàn Tô nói. "Vậy cậu không buộc lại cũng được mà? Lúc đó tớ không nói một lời nào đúng không? Cũng không có ép buộc cậu buộc lại cho tớ." Tô Bạch nói. "Cậu, xấu xa!" Khương Hàn Tô nghe vậy hoàn toàn tức giận thật rồi, lần này cô không dùng chân mình đạp lên chân Tô Bạch nữa, mà trực tiếp dùng tay bấm một cái trên eo Tô Bạch. Tô Bạch thật sự hét lên đau đớn. Nhược điểm ở đó, không có liên quan gì đến sức mạnh. "Giờ thì cậu bớt giận được chưa?" Tô Bạch đỡ cái eo của mình và ngồi xuống một ụ đá bên cạnh. Khương Hàn Tô thật sự bị câu nói kia của Tô Bạch làm cho tức giận rồi, cô bấm eo không hề nhẹ chút nào. Khương Hàn Tô bấm eo xong thì có hơi hối hận, cô biết bấm ở nói đó rất đau, nên dù cho có tức giận, cô hầu như dùng chân đạp lên chân của Tô Bạch để trút giận thôi. Bởi vì cô biết sức của mình không lớn, trên chân Tô Bạch thì có giày bảo vệ, đạp lên không đau lắm. Nhưng câu nói vừa nãy của Tô Bạch đã thật sự chọc tức cô rồi, cái gì mà cậu không buộc lại cũng được mà? Trời lạnh như thế này, mình quan tâm hắn, sợ hắn lạnh, dù bản thân mình biết hắn đang cố ý bắt nạt mình, mình vẫn buộc chặt lại khăn quàng cổ giúp hắn. Kết quả thì hay lắm, không nói lời cảm ơn thì thôi, lại còn có thể nói ra mấy lời như vậy, làm sao mà mình không tức giận cho được, và trong cơn tức giận, mình tàn nhẫn bấm lên eo hắn một cái. Khương Hàn Tô mím mím môi, hình như vừa nãy mình dùng lực có hơi lớn, sợ là Tô Bạch thực sự bị bấm đau rồi. Nhưng bây giờ mình vẫn còn đang tức giận đấy, sự bướng bỉnh và lòng tự trọng làm cho cô không muốn nói chuyện với Tô Bạch. Vì thế, cô chỉ biết đứng ngay ra đó, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Chỉ là nước mắt trong đôi mắt nai của cô đang dần dần rưng rưng, dường như cất giấu sự oan ức vô cùng lớn. Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô đứng im ở đó, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống, cảm thấy không biết nên làm gì. Hắn còn tưởng rằng, lần này để Khương Hàn Tô bấm hắn một cái thì có thể làm cho cô ấy bớt giận phần nào. Nhưng không nghĩ tới, cô ấy không chỉ không bớt giận, mà còn khóc nữa. Tô Bạch đứng dậy kéo cô ấy ngồi xuống trên ụ đá, một lần nữa lau sạch những giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó hỏi: "Sao cậu lại khóc nữa rồi?" "Được rồi, đừng khóc nữa mà, cậu còn khóc tiếp, tớ cũng không biết làm cách nào để dỗ được cậu nữa." Tô Bạch nói. "Tuy dáng vẻ cậu khóc nhìn rất đẹp, nhưng khóc nhiều không tốt cho cơ thể, tớ cũng đau lòng lắm, vừa nãy tớ bị cậu bấm eo một lần, cậu sẽ không để tim tớ đau thêm một lần nữa chứ." Tô Bạch nói. Có lẽ rất lâu rồi cô ấy không khóc, những áp lực, những ủy khuất trong mấy ngày qua toàn bộ được phóng thích ra ngoài. Bởi vậy, mấy câu Tô Bạch nói không những không có tác dụng, trái lại càng khiến cô khóc nhiều hơn. Thật ra, từ rất lâu rồi, Tô Bạch rất hiếm khi nhìn thấy Khương Hàn Tô khóc, hắn rất hy vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ Khương Hàn Tô rơi lệ. Bởi vì lúc Khương Hàn Tô nước mắt như mưa, rất có một loại cảm giác khiến người ta tiếc thương cái đẹp. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy khóc, Tô Bạch đau lòng nhiều lắm. Một chữ tình này dễ khiến con người ta đau đớn nhất, từ lúc Khương Hàn Tô bắt đầu có ý thức, cô hầu như không có khóc, dù cho cô bị ngã xuống mặt đất và bị trầy đầu gối khi còn nhỏ, cô vẫn đứng lên và phủi phủi bùn đất trên người. Nhưng từ khi gặp Tô Bạch, hoặc là từ khi cùng Tô Bạch bắt đầu yêu đương, cô cũng không nhớ rõ cô khóc bao nhiêu lần. Cô mạnh mẽ trong rất nhiều thứ, nhưng cô lại không thể mạnh mẽ về mặt tình cảm được. Chính vì như thế, cô sợ hãi, cô sợ thứ tình cảm này là giả, cô sợ thứ tình cảm này đi đến cuối cũng vẫn không thể đến được với nhau. Vì thế, dù cho cô có thích Tô Bạch đi chăng nữa, phải rất lâu cô mới đồng ý với hắn. Mặc dù cho đến hiện tại, cô vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Nhìn thấy dáng vẻ Khương Hàn Tô nước mắt như mưa, Tô Bạch đau lòng không chịu đựng được, hắn chỉ biết ôm cô ấy vào trong lòng và trực tiếp dùng miệng hôn lên đôi môi của cô. Sau khi hút sạch sẽ nước bọt bên trong miệng cô, Tô Bạch lại đem miệng mình hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô ấy. Hắn không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, chỗ nào có nước mắt đều bị hắn liếm sạch sẽ. Cắn một cái lên cái mũi nhỏ cao của cô, Tô Bạch dịu dàng nói: "Tớ bây giờ giống như một con chó đang liếm sạch sẽ toàn bộ nước mắt trên người cậu, cậu tha thứ cho tớ có được hay không, mặc dù cậu không tha thứ cho tớ, cũng đừng có khóc mà, nhìn thấy cậu khóc, trong lòng tớ cũng rất khó chịu." Nói xong, Tô Bạch ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của cô nói: "Hơn nữa, bây giờ tớ thực sự không biết nên làm thế nào để dỗ được cậu, vừa nãy vì muốn dỗ cậu, tớ cố ý nói ra mấy lời nói nhảm để cậu bấm eo tớ, giờ nó rất đau, Nếu cậu còn cảm thấy chưa hả giận thì cậu bấm eo tớ thêm một cái nữa đi? Nhưng lần này cậu đừng bấm bên trái, muốn bấm thì bấm bên phải đi, vì cái eo chỗ đó bị đỏ rồi, tớ cũng không chịu được."