Chương 2: Ai Lại Không Thích Trọng Sinh

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:06:49

Chương 2: Trọng sinh, ai không thích đây? Quả nhiên, cửa sau bị Đoàn Đông Phương dùng sức đẩy, phát ra một tiếng ầm, sau đó chỉ thấy khuôn mặt không cảm xúc của hắn đi tới trước mặt Hứa Lâm. Cúi người xuống, Đoàn Đông Phương đem quyển tiểu thuyết trong gầm bàn của Hứa Lâm lấy ra, sau đó khép lại, dùng sức đập lên trên đầu Hứa Lâm. Chỉ nghe một tiếng bốc, một quyển tiểu thuyết dày cộm tiếp xúc thân mật với cái đầu của Hứa Lâm. Trước khi quyển sách chuẩn bị tiếp xúc với cái đầu của Hứa Lâm, Tô Bạch còn liếc mắt nhìn xem tên của quyển tiểu thuyết kia gì, là quyển 《Bại Hoại》 của Lục Đạo. Trên bìa sách có viết dòng chữ: ta không phải anh hùng, ta là kẻ bại hoại, nhìn khắp thiên hạ không ai sánh bằng, kiêu ngạo vô cùng. Nếu hỏi vào thời đại này, nam sinh trong trường thích nhất loại tiểu thuyết gì thì tuyệt đối có thể nói tiểu thuyết hắc đạo chiếm cứ một vị trí tuyệt đối. Sau khi tan học, nam sinh tụ tập xung quanh, thảo luận nhiều nhất chính là Tạ Văn Đông, Diệp Vô Đạo, Quách Phi Vũ, Hạ Thiên, Hạ Vũ và những người khác. Nhưng mà trong hai năm qua, có lẽ còn xuất hiện thêm hai cái tên nổi bật là Đường Tam và Tiêu Viêm. Đấu La Đại Lục và Đấu Phá Thương Khung, hiển nhiên trở thành hai quyển tiểu thuyết huyền huyễn hot nhất trong thời đại này. Sự việc vẫn chưa kết thúc. Đoàn Đông Phương cầm sách, trực tiếp đi tới trước mặt Trương Tường, sau đó từ trong ngăn bàn của cậu ta lấy ra một cái điện thoại di động. Ầm! Quyển sách tiếp xúc thân mật cùng với cái đầu của Trương Tường. Tiếp theo, ông ta lại mở ra cuốn sách giáo khoa toán bên cạnh Vương Uy, chỉ thấy ông ta dùng sức rũ một hồi, vài trang tiểu thuyết bị xé rách từ bên trong rớt xuống. Ầm, quyển tiểu thuyết mạnh mẽ đập lên đầu Vương Uy. - Còn nữa không? - Đông Phương Bất Bại trầm giọng hỏi. - Không biết. - Vương Uy cúi đầu nói. - Không biết? Vậy mấy tờ giấy này cậu lấy từ chỗ nào? - Đông Phương Bất Bại nghe vậy tức điên lên. - Em nhặt được từ dưới đất. - Vương Uy nói. - Tôi không cần biết là cậu có thật sự nhặt được hay không, đầu giờ chiều đem quyển tiểu thuyết hoàn chỉnh giao ra đây. Đừng tưởng tôi không biết các cậu làm những gì, thật sự cho rằng cất ở ký túc xá, sau đó xé vài chương đem vào lớp đọc, rồi nghĩ rằng nếu có bị bắt thì cũng không sao đúng không? Nếu cậu không giao quyển tiểu thuyết trước khi vào học trong buổi chiều thì cậu đừng có bước vào phòng học này - Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói. Nói xong, hắn tiện tay tịch thu quyển tiểu thuyết, đi về hướng cửa ra vào. Nhưng vào lúc ông ta chuẩn bị bước ra ngoài thì ngừng lại, chỉ nghe ầm một tiếng, cuốn sách Bại Hoại trong tay ông ta không chút lưu tình đập lên đầu Tô Bạch. Tô Bạch ngẩng đầu, có chút bối rối. Hắn hình như là không làm gì hết mà! Hắn không dùng điện thoại di động, cũng không xem tiểu thuyết, muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật. Ơ, vì sao lại đánh mình? - Thầy à, em không làm gì sai chứ? - Tô Bạch hỏi. Đoàn Đông Phương nghe vậy, miễn cưỡng nở nụ cười rồi dùng sách đập thêm cái nữa, sau đó chỉ vào học sinh phía trước nói: - Người khác đều nghiêm túc cẩn thận làm bài, còn em đang làm gì? Hai tay đặt ở trong tay áo, giống như là thiếu gia đang ngồi, em đến trường để học hay là đến hưởng thụ? Nói xong còn chưa hết giận, lại đập thêm một cái, nói: - Điểm kiểm tra học kỳ trước, môn ngữ văn đạt được 130 điểm, còn môn tiếng Anh thì sao chỉ có 12 điểm? - Còn nữa, tôi đã nói trên lớp bao nhiêu lần rồi, viết văn tiếng Anh không cho phép dùng sách tham khảo. Trường chúng ta một khi phát hiện có học sinh dựa vào sách tham khảo để viết sẽ bị 0 điểm ngay, chuyện này tôi đã nhắc bao nhiêu lần? Vậy mà vẫn không nhớ được sao? Dù cậu chỉ giới thiệu tên tuổi trong đoạn văn cũng ki đến nỗi bị điểm 0. - 12 điểm, xếp thứ nhất từ dưới đếm lên! Thấy có mất mặt không? - Quên đi, tôi cũng lười nói với cậu, cậu có thể thi đậu trường chuyên cấp 3 hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi không phải thí sinh, những năm này tôi nói với cậu quá nhiều rồi, ngược lại cậu chẳng chịu nghe. Nói xong, Đoàn Đông Phương rời khỏi phòng học. Đoàn Đông Phương vừa đi, Tô Bạch thở dài, tiếp tục ngẩn người. Tức giận? Nếu như là kiếp trước, lúc này bị chủ nhiệm lớp khiển trách một trận như thế, lòng tự ái của tuổi trẻ nổi dậy, có thể sẽ có hơi tức giận. Nhưng Tô Bạch lúc này, không có một chút ghét bỏ nào. Bởi vì hắn biết, chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương, đối với hắn chỉ tiếc mài sắt không thành kim. Tô Bạch vừa tới Dục Hoa, thành tích trong tháng của những lần trước đều xếp vào top 10 trong lớp, rất được chủ nhiệm lớp yêu thích. Nhưng từ khi lọt hố vào trong tiểu thuyết thì thành tích của hắn bắt đầu xuống dốc không phanh, trực tiếp từ top 10 trong lớp, rớt xuống hai mươi vị trí đầu từ dưới đếm lên, nếu như không nhờ có môn ngữ văn chống đỡ, thành tích của Tô Bạch thậm chí có thể xếp trong mười thứ hạng đầu đếm ngược. Mặc dù thành tích của Tô Bạch hạ xuống, chủ nhiệm lớp lúc đó không có đối xử với hắn giống như những học sinh kém khác, trực tiếp từ bỏ hắn. Mãi đến tận học kỳ 2 của lớp 8, khi thấy hắn thực sự là không thể cứu chữa, chết cũng không hối cải, chủ nhiệm lớp mới bắt đầu dành thời gian cho những người khác mà ông ta cần. Ở học kỳ trước, điểm kiểm tra cuối kỳ môn tiếng Anh của Tô Bạch là 12 điểm, là điểm thấp nhất khi hắn học cấp 2. Theo lý, bài thi cơ bản của môn tiếng Anh tất cả đều là câu trắc nghiệm, Tô Bạch dù có chọn đại thì cũng không thể đạt 12 điểm mới đúng, huống hồ Tô Bạch đều điền tất cả, không có nộp giấy trắng. Chỉ là kiểm tra cuối kỳ trước, Tô Bạch, Hứa Lâm và những người khác nói chuyện, trắc nghiệm tiếng Anh mỗi người chỉ được phép chọn một đáp án, xem ai đạt được điểm cao hơn. Nói trắng ra, thì so ai là người may mắn hơn mà thôi. Kết quả là Tô Bạch toàn chọn A, được 12 điểm, Hứa Lâm toàn chọn B, được 27 điểm, Vương Uy toàn chọn C, được 52 điểm. Còn Vương Uy luôn đứng hạng chót trong lớp, kết quả là nhờ vào đánh bừa vào đáp án C, thoát khỏi việc đội sổ hai năm liên tiếp. Năm đó, tỷ lệ chính xác của việc chọn đáp án C trong bài thi tiếng Anh cao không hợp thói thường, điều này cũng dẫn đến tỉ lệ chọn A, thấp không hợp thói thường. Có hơi gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Tô Bạch lại rùng mình một cái. Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị đóng cửa sổ lại, tiếng chuông tan học vang lên, Tô Bạch chỉ có thể một lần nữa ngồi trở lại. Tuy là tan học, nhưng người đứng dậy bên trong phòng học không nhiều. Trừ những người cần đi vệ sinh, những người còn lại đều thành thành thật thật tiếp tục học tập. Mấy năm nay, nguyên nhân Dục Hoa đang không ngừng vươn lên, có thể sánh ngang với trường trung học Phong Hoa tốt nhất trong thành phố, đều hoàn toàn dựa vào một chữ "nghiêm". Nghiêm tới trình độ nào? Ngoại trừ sách giáo khoa do nhà trường phát ra, toàn bộ những sách bên ngoài không được phép mang vào. Ngay cả những quyển sách bổ ích như Sử ký, Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm, Tư Trì Thông Giám đều không được phép mang vào, vậy thì càng không cần phải nói đến những tiểu thuyết như Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử Truyện rồi. Tô Bạch mang theo những quyển sách ngoại khóa tới trường này, ngày tiếp theo liền bị tịch thu toàn bộ. - Bạch ca, có thể dùng giấy che khe hở trên cửa được mà! - Hứa Lâm hơi giận nói. - Nếu như nhiệm lớp nếu như muốn nhìn thì chặn lại có lợi ích gì? Còn không phải đâm một phát là rơi ngay sao? Trước đây không phải ông ta không biết chúng ta đang làm gì, chỉ là không muốn quản thôi. - Tô Bạch nói. - Haizz, sách em chưa đọc, sao vượt qua được hai tiết theo theo đây! - Hứa Lâm xoa xoa tay nói. - Thành thật nghe giảng bài đi, học tập cho tốt và tiến bộ từng ngày. - Tô Bạch lấy ra bài thi 12 điểm của hắn. - Môn tiếng Anh của anh xếp hạng cuối trong lớp, vậy mà còn nói được câu nỗ lực học tập, tiến bộ từng ngày? - Đầu Hứa Lâm đầy dấu chấm hỏi. - Môn ngữ văn của tôi tốt hơn cậu. - Tô Bạch trả lời một câu. - Vậy có ích lợi gì, tiếng Anh và toán mới là môn quan trọng. - Hứa Lâm nói. Nói xong, Hứa Lâm cầm lấy chén nước trong ngăn kéo, muốn đi múc nước uống. - Lấy giúp tôi một chén. - Tô Bạch đem chén nước cho Hứa Lâm. Hứa Lâm gật gật đầu, cầm lấy chén đi. Tô Bạch nhìn bài thi rồi thở dài. Hứa Lâm nói không sai, tiếng Anh và toán học mới là môn quan trọng. Dù kiểm tra môn ngữ văn như thế nào thì cũng không quá kém, ví dụ như Hứa Lâm có thành tích môn ngữ văn không giỏi cho lắm, cũng có thể kiểm tra được bảy mươi, tám mươi điểm. Nhưng nếu môn tiếng Anh kém, chỉ có thể đạt được hai mươi, ba mươi điểm, toán học cũng kém, chỉ có thể đạt được mười, hai mươi điểm. Mà điểm tối đa của hai môn này cao đến không hợp thói thường, Môn ngữ văn 130 điểm, cả lớp không có bao nhiêu người, nhưng tiếng Anh và toán học, người gần đạt điểm tối đa không ít. Chỉ cần cả hai môn toán học và tiếng Anh kiểm tra tốt, ngữ văn kém chẳng sao cả, chỉ cần học bằng cách nhớ, điểm sẽ không quá thấp. Nhưng toán học và tiếng Anh một khi chênh lệch, vậy thì phải GG thật rồi. Bây giờ Tô Bạch đang nằm trong trường hợp như vậy. Sau khi sống lại, tất nhiên Tô Bạch không còn muốn đi theo con đường cũ, hắn muốn đi con đường khác. Vào thời khắc trọng sinh, hắn đã xác định được rồi, đó chính là học xong cấp 3 và đại học, trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt vườn trường mà hắn chưa từng được trải nghiệm ở kiếp trước. Vì hắn còn được tiếp tục đến trường nên hắn không thể tiếp tục bước vào chuyến xe cuối cùng. Ngày hôm nay là thứ sáu ngày 19 tháng giêng, thời gian đến thi cấp 3 còn khoảng bốn, năm tháng. Thời gian bốn, năm tháng, có đủ để nâng thành tích lên do lớp 7 lớp 8 bị điểm thấp, kịp hay không đây? Tô Bạch không biết, nhưng nói chung, cần phải nỗ lực hết sức mình. Hắn không tạo cho mình quá nhiều áp lực. Trải qua một đời vinh nhục, cả một đời phồn hoa, một lần nữa trở về thời niên thiếu, Tô Bạch chỉ cảm thấy bản thân mình rất nhẹ nhõm. Lúc này Tô Bạch không có mơ màng, tương lai vô định như kiếp trước nữa. Đây chính là sức mạnh cùng sự tự tin mà trọng sinh mang lại cho hắn. Nhìn tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ, khóe miệng của hắn không thể kiềm được lộ ra nụ cười. Hắn không thể giữ được sự bình tĩnh giống những nhân vật trọng sinh từ bên trong những quyển tiểu thuyết. Trọng sinh, ai mà không thích cơ chứ?