Thời gian như thoi đưa.
Trong nháy mắt, lại thêm một kỳ nghỉ hè.
Đối với rất nhiều học sinh còn đang đi học, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, đều là thứ họ mong đợi nhất.
Nhưng chỉ có trải qua thời niên thiếu và dùng tâm thái ở độ tuổi trung niên để đi cảm nhận toàn bộ mọi thứ, mới hiểu được cứ trôi qua một ngày lại bớt đi một ngày thanh xuân.
Mỗi người đều hi vọng quay lại tuổi trẻ của mình, nhưng khi sống lại thời niên thiếu của mình lần nữa, họ lại tiếp tục nhìn dòng thời gian bản thân không nắm giữ được trôi qua kẽ tay và rơi vào sự đau khổ.
Tô Bạch rất muốn dòng thời gian chậm lại một chút, chậm lại một chút nữa. Hắn muốn quý trọng đoạn thời gian niên thiếu này, bởi vì phần lớn thời gian hằn luôn ở cùng với Khương Hàn Tô ở trong trường, chuyện công ty bên kia, hắn ít khi hỏi đến.
Khi đưa Khương Hàn Tô về nhà, một mình hắn đi trên con đường nhỏ quay trở về nhà mình, lòng hắn đầy cảm xúc.
Tô Bạch không có để tài xế chở mình đến trước cửa nhà, mà là để hắn đứng ở cửa thôn.
Ngoại trừ mấy ngày nghỉ lễ đặc biệt ra, hắn ít khi về quê.
Kể từ khi về nhà vào năm 2012. thời gian hai năm này, trong nhà cũng đã phát sinh biến hóa không nhỏ.
Chẳng hạn như con đường đá đã biến thành đường xi măng.
Trước đây tu sửa đường đá, đều là các hộ gia đình trong thôn tự bỏ tiền ra tu sửa.
Mà bây giờ con đường xi măng này tiêu tốn nhiều tiền hơn cả con đường đá, và nó được xây dựng bằng tiền của nhà nước.
Sự biến hóa dữ dội này, Tô Bạch muốn đi nhìn một chút.
Chỉ trong thời gian hai năm, phần ruộng đất ở hai bên con đường lớn càng ngày càng giảm đi và nhà cửa mọc lên rất nhiều.
Hai năm qua, những người già hắn biết khi còn nhỏ, cũng dần dần ít đi rồi.
Bởi vì thân phận thay đổi, Tô Bạch đi đến đâu đều được những người trong thôn đến chào hỏi.
Hay là vì cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hay là vì cảm thấy có chút mặt mũi, lần gặp lại này, lần sau chỉ sợ khó mà gặp được nên mới làm cho Tô Bạch lần đầu tiên không cảm thấy phiền khi gặp từng người.
Từ cửa thôn về đến nhà mất hơn một tiếng đồng hồ.
Chuyện mình về nhà, những người họ hàng thân thích đều biết.
Và lúc hắn vừa về đến nhà, hắn liền nhìn thấy toàn bộ họ hàng người thân đứng trước cửa chào đón hắn.
Họ hàng thân thích rất nhiều, hầu hết đều là người thân.
Ý định của họ như thế nào, không cần nói cũng biết.
Trong năm đó, cha mẹ gọi điện thoại cho hắn rất nhiều lần, trong đó có nhiều cuộc gọi nhờ hắn giúp đỡ những người họ hàng thân thích.
Có vay tiền, có hỗ trợ tìm việc làm, cũng có mượn danh nghĩa của hắn để mở quán mì ở những nơi khác.
Ngoại trừ một vài người thân cần mượn tiền gấp, những cái khác Tô Bạch đều từ chối toàn bộ.
Nhưng về nhà lần này, đụng tới chuyện như vậy, hiển nhiên càng nhiều rồi.
Khó trách, những người có tiền khi kiếm được nhiều tiền rất ít khi về nhà, mặc dù có về thì cũng chỉ ở lại một hai ngày.
Tô Bạch không thể không cân nhắc mua một ngôi nhà trong thành phố, sau đó sang năm mang người nhà chuyển vào trong thành phố ở.
Nhưng vẫn có vài chuyện tốt, như năm vừa rồi có rất nhiều bạn bè và người thân muốn giúp hắn đi xem mắt, năm nay không một người nào tới.
Vậy là ít đi vài chuyện buồn.
Mấy ngày trước, Tô Bạch đều đang bận rộn tặng quà.
Không cần biết thân phận của mình bây giờ là cao hay thấp, hắn không bao giờ quên vài người thân đó được.
Sau tết âm lịch, Tô Bạch dự định giúp đỡ vài người họ hàng đang gặp khó khăn ở quê nhà.
Đương nhiên, đạo lý cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, Tô Bạch hiểu.
Sau khi tặng quà cho ông ngoại, mấy người dì người cô trong nhà xong, phần quà còn lại chỉ còn hai nhà dì út và người mẹ vợ tương lai của mình.
Cha mẹ hắn cũng muốn tặng quà cho người thân của họ, như cha mẹ Tô Bạch ngày hôm nay muốn đi thăm nhà ông ngoại cậu một chuyến. Vì thế, đi Khương Tập lần này, vừa hay chỉ có một mình hắn.
Tám giờ sáng, Tô Bạch súc miệng xong, ăn sáng xong, rồi mang khăn quàng cổ, đội nón lên và lái xe gắn máy đi.
Sinh nhật của hắn đã qua lâu rồi, hiện tại hắn đã đủ mười tám tuổi, sang năm có thể tìm thời gian để đi thi lấy bằng lái xe.
Như vậy, hắn không cần phải lái xe máy để đi trong mùa đông.
Sau khi đến Khương Tập, Tô Bạch mua chút rượu thịt cùng trái cây, rồi đi đến nhà dì út.
"Tiểu Mộng đến rồi à, mau vào mau vào." Tô Bạch vừa đến thì nhìn thấy cả nhà dì út đang ngồi ở trước cửa uống trà. Ngày hôm nay mặt trời treo trên cao, xem như là một ngày thời tiết tốt hiếm thấy.
Nhìn thấy Tô Bạch, dì út liền đứng dậy chào hỏi.
"Con tới đây được rồi, còn mua nhiều đồ như vậy làm gì? Một lát nữa con mang về hết đi." Tô Sắc nói.
"Thôi mà dì út, dì biết con không thể mang về mà, nhà dì và con không phải người xa lạ, càng không phải là người ngoài, không cần phải khách sáo đâu dì." Tô Bạch cười nói.
"Cái thằng nhóc này." Tô Sắc tức giận đánh hắn một cái.
Làm gì có ai giống như Tô Bạch, đến tặng quà cho nhà người thân còn nói đừng khách sáo!
Nhưng Tô Sắc nghe xong, trong lòng vô cùng thoải mái.
Sau khi đem mấy món quà để vào trong phòng, Tô Bạch rời đi.
"Dì út, con còn có đồ cần đưa, lát nữa con quay lại." Tô Bạch nói.
"Là đưa cho nhà Hàn Tô đúng không?" Dì út cười hỏi.
"Dạ." Tô Bạch nói.
"Sắp đến trưa rồi, con đến nhà Hàn Tô thì sẵn gọi con bé đến nhà ta ăn cơm, cả nhà con bé đều ở trên trấn hết rồi, trong nhà chỉ có mỗi con bé thôi." Dì út cười nói: "Trước đây, không tính là người thân, nhưng hiện tại có thể xem là người thân rồi. Dì thật không ngờ, con đã làm được chuyện con muốn làm."
"Không phải đâu dì, tương lai Hàn Tô sẽ trở thành cháu dâu của dì đấy." Tô Bạch cười nói.
Sau khi nói chuyện với dì út được một lúc, Tô Bạch lái xe máy chạy thẳng đến nhà Khương Hàn Tô.
Khi xe dừng lại trước cửa nhà cô ấy, Tô Bạch mang theo quà đẩy cửa đi vào.
Cửa không khóa, Tô Bạch đi vào nhà thì phát hiện trong nhà cũng không có người nào.
Tô Bạch gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô, chuông điện thoại di động ở bên trong phòng vang lên.
Không ở nhà, cô ấy đi đâu rồi?
Tô Bạch vì muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, hắn đến không có báo trước cho cô ấy biết.
May là bây giờ không có ai ở nhà, nhưng một lúc nữa nhất định sẽ trở về.
Cửa không có khóa lại, đã nói rõ Khương Hàn Tô không có đi theo Lâm Trân lên trấn.
Tô Bạch đi vào trong sân thì nhìn thấy số dê con bên trong chuồng dê so với lúc nghỉ hè lần trước đã tăng thêm vài con.
Nhìn thấy đám dê con này, Tô Bạch nhớ tới mấy con dê con bà nội hắn từng nuôi khi hắn còn nhỏ.
Tô Bạch thậm chỉ từng đặt tên cho từng con, những lúc không có gì để chơi, hắn từng so xem đầu hắn hay đầu dê con, cái nào cứng hơn. Nó chính là niềm vui trong tuổi ấu thơ của hắn.
Chỉ tiếc khi đó nhà hắn ngheo, khi dê con lớn lên thì bị bán đi.
Bên cạnh chuồng dê chính là chuồng gà, bên trong không có con gà trống nào, bởi vì gà trống đã cầm đi bán.
Còn lại đều là gà mái, Tô Bạch có thể nhìn thấy một vài quả trứng mới đẻ còn nằm trên bãi cỏ.
Đây chính là lý do vì sao chỉ bán gà trống không bán gà mái, trong nhà chỉ cần nuôi vài con gà mái, trứng gà ăn không hết.
Tô Bạch mở cửa chuồng dê ra và đi vào trong lấy mấy quả trứng gà.
Trứng gà vẫn còn nóng, hẳn là mới đẻ đây thôi.
Đem trứng gà bỏ vào trong thùng chuyên môn đựng trứng trong phòng bếp, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ.
"Tô Bạch, là anh sao?" Khương Hàn Tô lên tiếng hỏi.
"Sao em biết anh tới? Em không sợ cướp à?" Tô Bạch đi ra phòng bếp, cười hỏi.
"Em thấy xe gắn máy của anh đậu trước cửa nhà!"
"Hơn nữa, nếu như là người khác vào, con chó canh cửa đã sủa rồi." Khương Hàn Tô nói.