Khương Hàn Tô chơi Liên Minh Huyền Thoại, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì muốn chơi cùng với Tô Bạch.
Nhưng đối với những người con gái khác, cấp độ bạch kim này xem như là quá tốt rồi.
Chỉ khi chơi cùng với Tô Bạch cô mới hay cầm tướng phụ trợ để phụ trợ hắn, những thời điểm khác cô thích đánh đường trên hơn.
Vì khi cô bắt đầu chơi cô sẽ chọn tướng Garen, hai năm qua đều cầm Garen đánh mấy trăm trận.
Tô Bạch nhớ rõ rất nhiều người đều như vậy, bao gồm cả tiểu Điêu. Bởi vì tướng đầu tiên cậu ta chơi là Master Yi, cái tên này vẫn cứ cầm Master Yi đánh mấy ngàn trận, thậm chí cậu ta còn tính được thời gian hồi chiêu của Master Yi. Trong vòng bạn bè, tiểu Điêu còn có một biệt danh khác, so với biệt danh tiểu Điêu thì cái biệt danh này càng khí phách hơn. Biệt danh khác của cậu ta là Master Yi.
Khương Hàn Tô không chỉ thích chơi Garen ở đường trên, đến cả phụ trợ cũng thích chơi Garen.
May là cô chỉ chơi Garen để phụ trợ cho Tô Bạch, nếu không thì cô bị người khác chửi rồi.
Tô Bạch cảm thấy rất bình thường, chơi game mà, tự nhiên là chơi cái mình thích rồi.
Có thời điểm nhìn thấy cô ấy chơi Garen, cầm cây kiếm lớn quay tới quay lui, đáng yêu lắm nha.
Hay là vì cô ấy đáng yêu nên bây giờ Tô Bạch nhìn tướng Garen này cũng cảm thấy nó đáng yêu hơn.
Điểm số hiện tại của Tô Bạch rất thấp, chỉ mới Kim cương III, mùa giải mới hắn chưa đánh trận nào, bởi vậy có thể cùng cô ấy đánh đôi.
Và từ khi hắn cùng cô ấy chơi game, Tô Bạch thường khống kế điểm số của mình xuống thấp.
Bởi vì lên cấp độ cao hơn, không thể chơi cùng cô ấy được
May là một năm cả hai người không đánh bao nhiêu trận, hơn nữa LOL còn có cơ chế rớt điểm. Lâu ngày không đánh, điểm số trận đấu sẽ tự động rớt xuống.
Năm 2016. Liên Minh Huyền Thoại cho ra mắt 6 tướng mới, mà trong số đó hai tướng thường chơi nhiều nhất, đó chính là Jhin và Camila.
Hai vị tướng này đều là tướng Tô Bạch đặc biệt yêu thích, nhất là Jhin. Ở kiếp trước, Tô Bạch đã sở hữu trang phục của vị tướng này.
Kaisa, Vayne và nhiều vị tướng khác nhưng hắn chỉ chọn trang phục cho Jhin, cũng là vì cốt truyện và lời thoại của vị tướng này rất hợp khẩu vị của Tô Bạch, một người què, cầm một khẩu súng, mang một cái mặt nạ, thực sự là quá có tính nghệ thuật rồi.
Hai người ngồi máy, tạo đội và chọn chế độ chơi xếp hạng, Tô Bạch khóa tướng Jhin.
Thời điểm hai người họ chơi game lần trước là đầu năm, Tô Bạch cũng là lần đầu tiên chơi vị tướng này ở kiếp này.
Tô Bạch không có mang theo trị liệu, mà mang theo thanh tẩy.
Khương Hàn Tô đánh phụ trợ rất tốt và thường thích chơi kiểu khống chế.
Tô Bạch có thời điểm dùng thanh tẩy để làm mồi nhử cho cô.
Cấp độ kim cương gì đó, đối với Tô Bạch rất dễ dàng đạt được, cho dù cầm một kỹ năng phụ trợ thôi, hắn cũng có thể đánh bại được đối thủ.
Có lẽ ở đời sau sẽ tương đối khó khăn, bởi trình độ tổng thể của mọi người vào thời gian đó tăng lên rất nhiều và lúc đó cần phụ trợ. Nhưng ở năm 2016. thực lực cá nhân đủ mạnh, là có thể dựa vào thực lực của bản thân đánh bại đối thủ ở các đường.
Buổi sáng hai chơi chơi vài trận, đến buổi chiều thì đi dạo phố, đi siêu thị mua ít thứ. Một ngày cứ thế trôi qua.
Sau khi khai giảng, hai người cũng từ đại học năm nhất, lên tới đại học năm hai.
Kỳ nghỉ đông, cả nhà Tô Bạch vẫn lựa chọn quay trở về nhà ăn tết.
Qua Thành không quen biết một người nào, hơn nữa muốn tham dự hôn lễ và tang lễ, ở quê nhà vẫn tốt hơn.
Thời gian nghỉ đông, trời đổ mưa ở Hàng Châu, càng khiến không khí càng thêm lạnh hơn.
Hai người không lựa chọn đi máy bay về nhà, bởi vì Bạc Thành không có sân bay, đến Lư Châu lại chuyển trạm, còn không bằng trực tiếp ngồi cao tốc đường sắt đến Bạc Thành. Từ Hàng Châu ngồi cao tốc đường sắt đến Bạc Thành, cũng chỉ mất khoảng bốn tiếng đồng hồ.
"Em thu dọn đồ hết chưa?" Tô Bạch đứng bên dưới ký túc xá hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô xách va li trong tay, nói: "Em dọn đồ xong hết rồi."
Đại học không giống như cấp 3, mỗi lần về nhà đều cần mang rất nhiều thứ. Như trong va li của Khương Hàn Tô cũng chỉ mang vài bộ quần áo mặc thường ngày và một vài cuốn sách cô ấy cần đọc trong kỳ nghỉ đông.
Tô Bạch xách va li trong tay cô, sau đó hai người gọi taxi chở đến ga đường sắt cao tốc Hàng Châu.
Hắn mua vé ngồi hạng nhất vào lúc 9 giờ sáng.
Tô Bạch định mua ghế hạng thương gia, nhưng Khương Hàn Tô không cho hắn mua.
Cũng chỉ ngồi bốn tiếng đi tàu, ghế hạng thương gia đắt gấp mấy lần ghế hạng nhất nên không cần thiết.
Nếu mua ghế hạng 2 thì có ba chỗ ngồi, Khương Hàn Tô không muốn Tô Bạch mua ghế hạng 2.
Khương Hàn Tô không giỏi hòa đồng với mọi người nên cô chỉ muốn có hai chỗ ngồi để cùng với Tô Bạch dựa vào nhau là được rồi, xuất hiện thêm một người lạ thì không tốt lắm.
Ở trường học, hai người ở trong thế giới riêng của nhau rất ít. Hiện tại nghỉ rồi, tự nhiên là muốn dành nhiều thời gian cho thế giới riêng của hai người.
Không có người ngoài quấy rối, cũng chỉ ôm nhau và nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, bản thân Khương Hàn Tô đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hai người đến nhà ga lúc tám giờ rưỡi, sau khi ngồi trong phòng chờ nửa giờ thì bắt đầu kiểm tra vé vào ga
Hai người tìm tới vị trí của mình, Tô Bạch để Khương Hàn Tô ngồi ở phía trong.
Tô Bạch kéo cái bàn nhỏ trước ghế xuống, sau đó đem nước và một ít đồ ăn vặt đã mua đặt lên đó.
Bốn tiếng, nói dài thì không dài, nhưng nói ngắn cũng tuyệt đối không ngắn.
Mấy phút sau, sau khi tất cả mọi người lên xe, xe bắt đầu chạy.
Giang Nam không bao giờ thiếu cảnh đẹp, không giống như đồng bằng An Bắc, thứ có thể nhìn thấy, cũng chỉ có ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ. Nếu vào mùa xuân còn đỡ, còn có thể nhìn thấy hình ảnh lúa mạch đung đưa theo gió xuân. Còn vào mùa đông, lúa mạch trơ trọi, đến cả cây cối cũng như vậy, khắp đất trời không một màu xanh. Mà ở Giang Nam, sơn thủy một màu, cảnh sắc tự nhiên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tô Bạch đưa qua ôm cô vào trong lòng, sau đó cùng cô nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học, chúng ta hãy dành một năm để đi du lịch vòng quanh thế giới đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không được, em phải làm việc sau khi tốt nghiệp đại học."
"Chúng ta không thiếu tiền, không cần đem thời gian quý báu lãng phí vào công việc." Tô Bạch nói.
"Nó là của anh, không phải của em." Khương Hàn Tô nói.
"Kết hôn là xong, em đừng quên, tốt nghiệp đại học xong là chúng ta kết hôn đấy." Tô Bạch cười nói.
"Em từng nói muốn gả cho anh à?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu nhỏ hỏi.
"Hả, em không kết hôn thì càng tốt." Tô Bạch nhéo nhéo mũi của cô, cười nói: "Em nghĩ anh không cưới được à, trừ em ra, chẳng lẽ anh không thế cưới người khác được à?"
"Hừ, đồ xấu xa, giờ thì lộ nguyên hình rồi?" Khương Hàn Tô hừ nói.
Tô Bạch mỉm cười, đưa đầu tới và lén hôn lên mặt cô.
Khương Hàn Tô lập tức đỏ mặt, cô vội vàng nhìn xung quanh xem có ai chú ý đến họ không.
"Ở trên xe lửa, không cho phép anh hôn." Cô nói.
"Vậy em gả cho anh hay không gả cho anh đây?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô bĩu môi, không nói chuyện.
Mới vừa rồi nói không gả cho hắn, còn chưa tới một phút, nếu như bây giờ nói gả, thật sự quá mất mặt?
Không nói, tuyệt đối không nói.
Hừ, đánh chết cũng không nói.
"Không nói đúng không? Không nói thì anh hôn tiếp?" Tô Bạch giả vờ như muốn hôn.
"Gả, gả là được chứ gì?" Thấy Tô Bạch còn muốn hôn, Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.