"Lớp trưởng, đây không phải là trường học, bây giờ cậu không có quyền quản tớ được." Tô Bạch cười nói.
Nghe được lời Tô Bạch nói, Khương Hàn Tô cũng phản ứng lại, nói: "Giáo viên đã nói, kỳ nghỉ không được phép uống rượu."
Tô Bạch nói với Tô Sắc: "Dì, thật ra con và Hàn Tô từng quen biết nhau, bởi vì chúng con đều học cùng lớp ở trường trung học số 1. Cậu ấy là lớp trưởng lớp chúng con, bình thường ở trong trường học ỷ vào thân phận lớp trưởng được yêu thích nên bắt đầu đi quản người khác, không nghĩ tới bây giờ trở về nhà rồi mà cậu ấy vẫn lấy cái uy đó để đi quản con."
Nghe được lời Tô Bạch nói, Tô Sắc giờ mới hiểu ra mọi chuyện.
Không trách được, trước đó bản thân mình luôn cảm giác hai đứa bọn nó đã sớm quen biết nhau, thì ra là bạn học cùng lớp ở trong trường học.
"Quản đúng lắm, ai nói lớp trưởng chỉ có thể quản người khác trong trường học cơ chứ, giáo viên không cho con uống rượu, con còn uống làm gì?" Tô Sắc hỏi.
Nếu như tửu lượng Tô Bạch kém một chút, chỉ hơi hơi uống một hai chén trợ hứng thì Tô Sắc sẽ không thèm đi quản hắn.
Chỉ là cái tên này một khi đã uống liền mất đi nhận thức, tuổi tác hắn còn nhỏ, uống nhiều rượu như vậy rất không tốt cho cơ thể.
"Dì út, dì đừng có đứng bên người ngoài nữa, con mới là cháu ruột của dì đấy." Tô Bạch nói.
"Lấy cái danh cháu ruột của dì cũng vô dụng, dì đối xử với Hàn Tô giống như là con gái ruột của dì." Tô Sắc cười nói.
"Hàn Tô, nếu con học cùng lớp với Tô Bạch, thành tích học tập của Tô Bạch ở trong trường học thế nào?" Tô Sắc hỏi.
"Dì tô, dì cần phải quản cậu ấy thật nghiêm khắc, thành tích học tập của cậu ấy gần đây sa sút nghiêm trọng, xếp hạng từ dưới đếm lên." Khương Hàn Tô nói.
Tô Sắc nghe vậy nhíu mày, dì ấy nói: "Tiểu Mộng, con rất vất vả mới thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành, con đừng có lãng phí tài năng của chính mình. Anh hai rất hi vọng con có thể thi đậu vào một trường đại học, hoàn thành ước mơ lúc nhỏ của anh ấy. Nếu con có thể thi lên đại học, anh hai nhất định sẽ rất vui mừng."
"Con biết rồi dì út, con sẽ học tập thật chăm chỉ." Tô Bạch nói xong, buồn cười liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô.
Bắt gặp ánh mắt Tô Bạch nhìn sang, tiểu Hàn Tô vừa mới tố cáo xong, giả vờ như không nhìn thấy và quay đầu sang chỗ khác.
Tô Bạch lại nở nụ cười, làm như không nhìn thấy không có tác dụng gì đâu, bữa nay cậu lớn gan lắm, dám tố cáo tớ với dì út.
Tô Bạch từ trên bàn kẹp khối cà kho, sau đó cười hỏi: "Cà này là ai làm vậy? Con rất thích."
"Đây là do Hàn Tô làm." Tô Sắc nói.
"Quả nhiên là thông minh khéo léo, dì út, dì nhất định phải giúp con nha!" Tô Bạch nói.
"Bỏ đi, trừ phi tự bản thân Hàn Tô đồng ý, bằng không đừng hòng mơ tới." Tô Sắc nói.
"Dì Tô, chuyện gì muốn con đồng ý vậy ạ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đoán chừng là con cũng có thể cảm giác được, dì Tô không dối gạt con, thằng nhóc này thích con, muốn nhờ dì giúp nó kết thân, nhưng dì biết trước khi con lên đại học không muốn nói đến chuyện yêu thương gì hết. Cho nên, coi như Tô Bạch là cháu dì, dì cũng sẽ không làm người mai mối." Tô Sắc nói.
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nhiều lời.
Sau khi kết thúc bữa trưa, Khương Hàn Tô chủ động đi giúp Tô Sắc rửa bát.
Nhìn thấy sự siêng năng của Khương Hàn Tô, lại nhìn thấy Tô Bạch nằm trên ghế run đùi ở đó, lần này bà nội Tô Bạch cảm thấy không thể chịu đựng được.
"Đừng ngồi nữa, người ta cũng là khách, người ta còn biết giúp dì út của con rửa bát, con còn sống sờ sờ ra đấy, ở đây ăn chùa uống chùa, mau đi giúp dì út của con rửa bát đi." Bà nội nói.
"Dạ." Tô Bạch từ bên cạnh cầm lên hai quả quýt trên bàn, sau đó đi vào nhà bếp.
"Dì út, con đến giúp dì, dì đi nghỉ một lát đi." Tô Bạch nói.
"Ừ, vậy dì để hai đứa con rửa bát." Dì út bước qua cửa đi ra khỏi nhà bếp.
Sau khi Tô Sắc đi ra khỏi nhà bếp thì thở dài.
Tiểu Mộng, con đừng nói dì út không cho con cơ hội.
Nếu con thật sự có năng lực theo đuổi được con bé, dì út thật sự có thể vác mặt dày này đi giúp con kết thân.
Không biết có bao nhiêu người ở trong Thập Lý Bát Hương này muốn cưới Khương Hàn Tô. Nếu như Khương Hàn Tô có thể gả cho Tô Bạch thì bản thân mình có thể nở mày nở mặt với mọi người rồi!
Hơn nữa, bất luận là Tô Bạch hay là Khương Hàn Tô, mình đều yêu thích.
Chỉ là, mình hiểu rõ một phần tính cách của Khương Hàn Tô, mà mình càng hiểu rõ đứa cháu của mình hơn.
Khương Hàn Tô ghét nhất chính là loại người không có việc gì làm, chỉ biết suốt ngày đánh nhau ẩu đả người khác ở trong trường học, mà dựa trên những gì Tô Sắc biết về Tô Bạch, Tô Bạch hiển nhiên chính là loại người này!
Tuy Tô Sắc không biết vì sao Tô Bạch chỉ trong khoảng thời gian nửa năm, thành tích của đứa cháu mình đột nhiên tăng nhanh như gió và thi đậu vào trường trung học số 1 ở Bạc Thành.
Thế nhưng, chỉ cần tính cách Tô Bạch không thay đổi, e là Khương Hàn Tô sẽ không thích.
Trước đây, khi Tô Bạch còn đi học ở võ quán, lúc cha mẹ Tô Bạch không trở về nhà ăn tết. Mỗi lần đến kỳ nghỉ hè, Tô Sắc đều đi lên huyện thăm Tô Bạch. Mỗi lần như vậy, Tô Sắc đều bị giáo viên trong trường kêu lên nói chuyện.
Nội dung của mỗi lần nói chuyện đều là chuyện đánh nhau của Tô Bạch ở trong trường học.
Bên trong nhà bếp, Tô Bạch cũng không có rửa chén, mà ở đó bóc quả quýt.
Hắn lột hết vỏ một quả quýt ra, sau đó đi tới nói với Khương Hàn Tô: "A!"
Khương Hàn Tô nhìn quả quýt trước mắt, há miệng ra.
Tô Bạch đem quả quýt bỏ vào bên trọng miệng của cô ấy, hỏi: "Như thế nào, ngọt không?"
"Ừ, ngọt." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch lại lột một quả khác, sau đó bỏ vào bên trong miệng của cô ấy.
"Cậu không ăn sao?" Khương Hàn Tô nhìn hắn đem quả quýt cuối cùng cho mình.
"Tớ không muốn ăn, chỉ muốn nhìn cậu ăn." Tô Bạch nói.
Bởi vì ngày hôm nay Tô Sắc có làm món canh cá, hơn nữa còn phải nấu cho sáu miệng ăn, Khương Hàn Tô thật sự phải rửa không ít bát đĩa.
Tô Bạch vén ống tay áo lên và muốn giúp cô ấy rửa, nhưng lại bị Khương Hàn Tô đẩy ra
"Nước rất lạnh, để một mình tớ tự rửa là được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Cũng bởi vì nước rất lạnh, tớ mới muốn giúp cậu rửa cho xong!" Tô Bạch nói.
"Ngoan, nghe lời." Khương Hàn Tô dịu dàng cười với hắn.
Nhìn Khương Hàn Tô mặc bộ tạp dề, dịu dàng và ngoan ngoãn như vậy. Tô Bạch không nhịn được nữa rồi, hắn đưa tay ra ôm cái vòng eo tinh tế mềm mại của cô ấy, sau đó trực tiếp ôm cô ấy lên.
"Sao bây giờ cậu ngoan đến thế? Mới hồi nãy không phải cậu còn trừng tớ, tố cáo tớ trước mặt dì út sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Tạp dề rất bẩn, cậu ôm như vậy sẽ làm cho đồ cậu mặc bị dơ đấy." Khương Hàn Tô nói.
"Ừ." Tô Bạch thả cô ấy xuống, sau đó cởi tạp dề của cô ấy ra.
"Như vậy là được rồi phải không?" Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch một lần nữa ôm cô ấy lên, sau đó hôn một cái lên trên đôi môi anh đào đỏ mọng của Khương Hàn Tô.
Mấy tháng không ôm cô ấy, cô ấy lại nhẹ hơn không ít rồi, giống như là tơ liễu vậy, chỉ trong vài tháng mà cô ấy đã gầy đi không ít.
"Xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ nên giải thích với cậu sớm hơn." Tô Bạch thả cô ấy xuống và nói.
"Tớ không nghĩ mẹ cậu lại có thể ép buộc cậu đến như vậy, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ phản kháng." Tô Bạch tự trách nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không phải là lỗi của cậu! Là lỗi của tớ."
Cô dùng tay sờ lên gò má của Tô Bạch, nhưng nghĩ đến tay của mình vừa mới tiếp xúc qua nước, hiện tại vô cùng lạnh lẽo, liền cuống quít rút tay trở về.
"Xin lỗi! Có phải là rất lạnh hay không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch mỉm cười, cầm lấy tay của cô ấy, sau đó đem ngón tay của cô ấy tách ra, tiếp đến là Tô Bạch mút từng cái một.
"Đúng là lạnh thật, nhưng bây giờ không lạnh nữa rồi." Tô Bạch dịu dàng nói.