Chương 390: Lắc chân dây đỏ (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:40:48

"Đây là lời em nói nha, nếu anh có thể lấy được, anh có thể làm gì em cũng được hết đúng không ?" Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, lúc này mới phát hiện lời nói của mình hình như mang theo ý nghĩa khác rất lớn. Vừa mới bị Tô Bạch khiêu khích, nói chuyện không suy nghĩ, bằng không, với tính tình của cô, sao có khả năng nói ra mấy lời đó được. Nhưng cô tin vào máy gắp thú bông sẽ không thể lấy được thú bông đó. Bởi vì khi cô gắp được nó lên, cô đã thử quan sát những người xung quanh, họ hoàn toàn không lấy được một con nào. Hơn nữa, những năm này cô đều ở cùng với Tô Bạch, cô chưa từng nhìn thấy Tô Bạch đi gắp thú bông. "Anh lấy được nó đi rồi hẳn nói." Khương Hàn Tô nói. "Chúng ta đập tay nhau trước, mất công tới lúc đó em nói lời không giữ lời?" Tô Bạch nói. "Đập tay thì đập tay." Khương Hàn Tô giơ bàn tay lên và đập vào tay của hắn. Tô Bạch bóp bóp cái mũi cao thẳng tắp của cô, sau đó cười nói: "Xem anh nè." Thứ đồ chơi này cũng cần phải có tay nghề, Tô Bạch ở kiếp trước vừa mới bắt đầu cũng giống như Khương Hàn Tô vậy, ném rất nhiều tiền nhưng vẫn không gắp được con nào. Nhưng sau khi biết được kỹ xảo, rồi gắp được nhiều con hơn, nó không còn quá khó khăn. Ở Qua Thành chủ yếu là người nghèo khó, quán trò chơi điện tử lại vừa mới mở, rất nhiều người đều là lần đầu tiên chơi thử, không lấy được là bình thường. Bởi vậy, điều này cũng có thể giúp cho ông chủ quán trò chơi điện tử kiếm bộn tiền. Sau khi Tô Bạch nhét tiền vào, hắn gắp thú bông đưa lên cao trước và không làm gì. Thú bông ở trên cao được một lát thì tự rớt xuống. Tô Bạch mỉm cười, xem ra cái máy này không có vấn đề gì. Bình thường, nếu máy gắp thú bông không xảy ra vấn đề với lực nắm của nó, đồng nghĩa với việc có thể gắp được thú bông. Máy gắp thú bông khó bắt, cũng là vì người kinh doanh điều chỉnh lực trong quá trình di chuyển. Bởi vậy mới dẫn đến việc gắp lên được, lại không thể đem nó di chuyển đến cửa. Đối với Tô Bạch, nó không đáng sợ, thứ hắn sợ nhất là gặp phải ông chủ có lòng đen tối, âm thầm khống chế lực nắm thôi. Như vậy, dù cho những cao thủ gắp thú từ mấy video ngắn vào mấy năm sau cũng đừng hòng nghĩ tới việc gắp được một con. Nếu đã không gắp được thì sao có thể đưa nó đến lối ra được. Nhưng máy móc như vậy, liên tục gắp vài lần mà không gắp được con nào, làm sao có thể có khách đến trải nghiệm được. Nếu muốn để cá cắn câu thì cũng phải cho con cá một chút hi vọng mới được. "Chỉ vậy thôi à? Thế mà cũng nói được!" Khương Hàn Tô nhìn thấy thú bông Tô Bạch gắp bị rớt xuống biên giới lối ra, cô cười nói: "Không bằng một góc của em nữa đó." Tô Bạch chỉ lên cái trán trắng nõn của cô, mỉm cười trìu mến nói: "Em chọn một con trong đó đi, anh gắp lên cho em." "Anh nói như thật vậy." Khương Hàn Tô bĩu môi, nhưng cô vẫn nói: "Anh gắp con thú bông gấu trúc em vừa mới gắp đi." "Nếu anh có thể gắp được con thú bông gấu trúc đó đưa ra ngoài, xem như anh thắng." Khương Hàn Tô nói xong, nói tiếp: "Như vậy đi, cũng đừng nói em không cho anh cơ hội, em cho anh gắp ba lần thế nào? Chỉ cần trong ba lần đó anh gắp nó ra ngoài là anh thắng, không tính lần trước đó." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Không cần ba lần, một lần là đủ rồi." Tô Bạch một lần nữa bỏ một xu vào trong máy, sau đó không có gắp nó ngay, mà là dùng cần lắc mạnh móng vuốt gắp thú bông, rồi mới bắt đầu nhắm chuẩn con thú bông gấu trúc Khương Hàn Tô muốn. Sau khi thành công gắp lấy, Tô Bạch cũng không đưa nó lên vị trí cao nhất, mà chỉ đưa lên nửa chừng, khi gần đến lối ra thì hắn trực tiếp ném thẳng nó vào trong hố. Con thú bông gấu trúc Khương Hàn Tô muốn trực tiếp rớt xuống. "Tiểu Hàn Tô, nói lời giữ lời nha." Tô Bạch lấy ra con thú bông vừa rơi xuống, cười nói. Khương Hàn Tô cho đến tận bây giờ còn không tin vào mắt mình. Cô không nghĩ tới Tô Bạch thật sự gắp được con thú bông gấu trúc đó. Vừa rồi không phải thất bại sao? Hơn nữa còn cách lối ra xa như thế. Vì sao lần này lại có thể thành công cơ chứ? Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, cô không tin bản thân mình ném vào nó mấy đồng xu, sau đó không có ngoại lệ, hoàn toàn thất bại. "Anh làm thế nào?" Khương Hàn Tô chán nản hỏi. Vì sao mỗi khi mình ở cùng Tô Bạch, mình lại trở nên ngốc nghếch đến thế! "Trước đây em chưa từng nghe anh nói anh chơi cái này rất giỏi!" Khương Hàn Tô nói. "Muốn biết à? Muốn biết thì em gọi anh một tiếng chồng đi." Tô Bạch cười nói. "Không nói cho em nghe thì thôi." Khương Hàn Tô mím mím môi, quán trò chơi điện từ này có rất nhiều người đến đây chơi, cô gọi không được. Nếu ở nhà, chỉ có hai người họ, cô sẽ đỏ bừng mặt và gọi hắn như thế. Còn ở trước mặt mọi người, cô không dám gọi. Tô Bạch biết da mặt cô rất mỏng, hắn biết chắc ở trong hoàn cảnh này cô không gọi ra được, nhưng hắn vẫn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó cười nói: "Đồ ngốc, em quên rồi à, anh không chỉ sống ở kiếp này, anh còn sống ở kiếp trước nữa. Kiếp trước anh thường chơi máy gắp thú rất nhiều lần, mới đầu cũng giống như en vậy, dùng mọi cách vẫn không gắp được. Nhưng chơi được nhiều lần, anh nắm bắt được vài kỹ xảo nhỏ nên mới dễ dàng gắp nó ra được." Khương Hàn Tô lúc này mới nhớ đến, Tô Bạch là một người trọng sinh. Bởi vì chuyện này quá mức hoang đường, tuy lúc đó Khương Hàn Tô tin tưởng những gì Tô Bạch kể, nhưng hầu như chẳng ai lại đi tin một câu chuyện quá vô lý như thế. Bây giờ nghĩ đến, kiếp trước Tô Bạch không phải sống đến hơn ba mươi năm sao, lại trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Đáng tiếc, kiếp trước mình không có ở bên cạnh hắn. Những ngày qua, mỗi lần nói chuyện với hắn, Khương Hàn Tô cũng có thể cảm nhận được kiếp trước Tô Bạch cô độc thế nào. Nếu như kiếp trước mình có thể làm bạn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không cô độc như thế. "Xu còn nhiều lắm, em muốn gắp con nào thì nói anh biết, anh gắp nó cho em." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, bên trong máy gắp thú quả thật có rất nhiều con thú bông đáng yêu. Nếu như mỗi lần Tô Bạch đều có thể gắp một con thú bông, vậy bảy mươi, tám mươi đồng xu còn lại này, chẳng phải là có thể gắp được bảy mươi, tám mươi con thú bông hay sao. Dùng một trăm đồng tiền, mua bảy mươi, tám mươi con thú bông, tuyệt đối chỉ có lời không lỗ. Chỉ là Khương Hàn Tô đang thành một cô bé tham lam, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ông chủ quán trò chơi điện tử rồi. Sau khi Tô Bạch liên tục gắp ra được mười mấy con thú bông thì có rất nhiều người xung quanh vây quanh hắn. Mà khi Tô Bạch lại gắp thêm mười mấy con nữa, ông chủ quán trò chơi điện tử cuối cùng không ngồi yên được nữa rồi. Tuy ông ấy biết ngăn cản Tô Bạch tiếp tục gắp thú bông sẽ làm ảnh hưởng đến quán, nhưng nếu cứ để Tô Bạch tiếp tục gắp như vậy, ai biết hắn có còn muốn tiếp tục gắp thêm hay không. Nếu toàn bộ thú bông bên trong máy gắp thú bị hắn lấy đi hết, vậy hôm nay chẳng phải là tức muốn chết à. Tô Bạch cũng biết chừng mực, nhìn thấy ông chủ tới ngăn cản, Tô Bạch liền dừng lại. Trong tay hắn đã có hơn hai mươi con rồi, còn tiếp tục gắp thì không còn chỗ nào để cầm. Ông chủ kia khá là thú vị, sau khi nhìn thấy Tô Bạch không gắp nữa, lại tự mình đưa cho Tô Bạch một trăm xu, đồng thời giúp Tô Bạch gói kỹ toàn bộ thú bông vào trong túi. Hắn tạm thời gửi lại thú bông cho ông chủ, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi đến chỗ thảm nhảy.