- Bạch ca, anh nói dự ngôn của người Maya vào năm 2012. là cái 'ngày tận thế' ấy, nó có thật không? – Sau khi quay lại, Hứa Lâm đưa chén nước cho Tô Bạch.
- Nếu như là thật, cậu muốn làm gì trước thế giới sụp đổ?- Tô Bạch cầm chén nước, sau đó hỏi.
- Nếu như là thật, vậy em sẽ bộc lộ toàn bộ tình cảm của mình với người con gái em thích! - Hứa Lâm nắm tay nói.
- A, cậu thật sự dám sao? - Tô Bạch nở nụ cười.
Hai năm làm bạn cùng bàn với Hứa Lâm, tính cách của cậu ta như thế nào, chẳng lẽ Tô Bạch không biết hay sao?
Hứa Lâm vừa mới nhìn thấy con gái là đỏ mặt, đừng nói 2012 không phải ngày tận thế, coi như năm 2012 thực sự là ngày tận thế, cái tên này cũng tuyệt đối sẽ không dám bộc lộ tình cảm của mình với Khương Hàn Tô.
- Không dám. - Hứa Lâm suy nghĩ một chút rồi cúi đầu tuyệt vọng.
Cậu ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mấy bạn nữ có vẻ ngoài bình thường trong lớp, vậy thì lấy đâu ra dũng khí để bộc lộ tình cảm với người con gái ưu tú nhất Trung học Dục Hoa?
- Này, Trần Tình. - Tô Bạch bỗng nhiên kêu lên.
- Có chuyện gì? – Bạn học nữ có dáng người hơi mập ngồi bàn phía trước ngủ thấy Tô Bạch gọi, quay đầu lại.
- Cậu cảm thấy Hứa Lâm sau này sẽ như thế nào? - Tô Bạch cười hỏi.
Tuy Trần Tình có hơi mập đôi chút, nhưng khuôn mặt tròn trĩnh nở nụ cười nhìn rất là đáng yêu, cô nàng nhìn Hứa Lâm, cười hì hì nói:
- Rất đẹp trai, tuy không bằng Bạch ca, nhưng luận về ngoại hình và nhan sắc thì có thể xếp vào số hai rồi, chỉ là có hơi thẹn thùng chút thôi, hì hì.
Mà Hứa Lâm lúc này bị Trần Tình nhìn, đặc biệt là khi đôi mắt không cẩn thận đối diện với đôi mắt của Trần Tình, gò má của cậu lập tức đỏ bừng lên, sau đó lập tức cúi đầu giống như cô gái nhỏ đem đầu của mình quay về phía bức tường, không dám nhìn Trần Tình nữa.
Nhìn đến khúc này, Tô Bạch lập tức không nhịn được nở nụ cười. Cái tên Hứa Lâm này vẫn giống như trước, vẫn thú vị như vậy!
Thực ra, vào năm 2021 khi Tô Bạch trở về huyện Qua Dương tham gia họp lớp, ngoại trừ hắn thì cái tên này là người lăn lộn tốt nhất cả lớp.
Lúc đó, Hứa Lâm đã là giám đốc của một công ty, thu nhập hàng tháng mấy vạn tệ, không giống như bây giờ, cứ nhìn thấy gái là đỏ mặt.
Khi còn học lớp 7, Hứa Lâm còn chưa ngồi cùng bàn với Tô Bạch, khi đó cái tên này bị rất nhiều người bắt nạt. Mãi đến tận lớp 8, sau khi ngồi cùng bàn với Tô Bạch, trong trường này mới không ai dám bắt nạt cậu ta nữa.
Sau đó, đến lớp 9, từ sau lúc Tô Bạch bỏ học để theo đuổi sự nghiệp, Hứa Lâm thi cấp 3 chỉ được hơn 300 điểm, chỉ được nhận vào trường cấp ba kém nhất huyện, trường Cửu Trung.
Nếu như nói trường Trung học Dục Hoa toàn là một đám lưu manh thì trường cấp ba Cửu Trung chính là hang ổ của lưu manh. Bất kể là nam hay nữ, không ai không phải là người từng trải.
Khi cái tên Hứa Lâm này bước vào trường học, nếu không có Tô Bạch che chở, có thể tưởng tượng được chính là cừu non tiến vào trong bầy sói, chỉ có thể bị bắt nạt thê thảm.
Nhưng cũng nhờ vào nguyên nhân này mà hắn có thể lộc xác tại trường cấp ba Cửu Trung.
Rất nhiều người nói, chỉ khi rời khỏi vườn trường mới biết được sự nguy hiểm và gian nan của xã hội. Nói vậy cũng không đúng cho lắm, ít nhất đối với đám người Tô Bạch thì không đúng, những người từng lớn lên tại mảnh đất này cùng với Tô Bạch, khi bọn họ bước chân vào vườn trường cũng có nghĩa là đã bước vào xã hội.
Từ khi vào Cửu Trung, Hứa Lâm đã nhận thức được điều thực sự có thể giúp bản thân thay đổi, cậu ta không có thiên phú chơi game như Tô Bạch. Cho dù có thì cậu ta cũng không thể giống quyết đoán như Tô Bạch, giấu giếm người nhà, một mình đi tới Hải Thành theo đuổi sự nghiệp. Sở dĩ cậu ta muốn thay đổi, chỉ có thể nỗ lực học tập giống như Khương Hàn Tô mà thôi.
Bởi vì đối với những đứa trẻ nghèo như bọn hắn thì việc thi đại học là cơ hội duy nhất có thể giúp bọn hắn thay đổi số phận.
Sự nỗ lực của cậu không hề uổng phí. Hai đợt thi đại học của năm đó chỉ có ba mươi tư người của Cửu Trung đậu, lần đầu có năm người, lần hai có hai mươi chín người, mà Hứa Lâm chính là một trong số hai mươi chín người đó. Đây có thể được xem là đi ngược chiều gió rồi, dù sao thành tích thi cấp ba của cậu ta chỉ được hơn 300 điểm. Quan trọng nhất là sau khi cái tên này tốt nghiệp, cậu ta lăn lộn còn tốt hơn những người đậu lần một.
Ầm, Tô Bạch vừa mới đóng cửa sau lại thì bị người khác dùng sức đâm vào, sau đó liền nhìn thấy một người mập mạp đeo kính cầm chén trà xông vào.
Cái tên này phá cửa sau xong rồi chỉ đi về của mình ngồi mà không thèm đóng cửa lại.
- Đứng lại. - Tô Bạch quát.
Tên mập kia nghe vậy lập tức dừng thân hình lại, sau đó xoay đầu lại cười hì hì nói:
- Bạch ca, có chuyện gì vậy?
- Cửa trước mở đó, sao không đi vào bằng cửa trước mà phải đi cửa sau? Đi thì đi, qua rồi còn không biết đóng cửa lại? - Tô Bạch hỏi.
- Em mệt quá, Bạch ca, anh nói thật buồn cười, em cầm đồ trong tay, anh đóng cửa lại giúp em được không? – Tên mập mạp này đem cốc đặt ở trên bàn Hứa Lâm, sau đó xé ra một túi bột trà sữa lớn mà cậu ta mua được, lấy ra một túi nhỏ ném cho Tô Bạch.
Nghe được giọng địa phương từ cậu ta, Tô Bạch ngẩn người. Nói thật, từ khi trọng sinh đến bây giờ, ngoài việc nhìn thấy Khương Hàn Tô ra, điều duy nhất có thể làm cho hắn cảm giác được mình thật sự đã trọng sinh, sợ là chỉ có giọng địa phương từ kẻ trước mắt này.
Đã lâu lắm rồi Tô Bạch chưa được nghe thấy nó.
Nhưng khi Tô Bạch nhìn thấy cậu ta mặc trên mình một cái áo lông màu xanh, còn cái đầu đội một cái mũ lông màu xanh nữa, nhìn y chang một con ếch mập, ánh mắt Tô Bạch lập tức trở nên quái lạ.
Chẳng lẽ tương lai của tên này đã được định sẵn?
Cái tên này tên là Mộ Vĩ Sơn, cũng là một trong số những người thú vị trong lớp, thi cấp 3 chỉ hơn Hứa Lâm 100 điểm, thành tích không được cao lắm.
Dù đều bước vào Cửu Trung giống như Hứa Lâm, nhưng khác ở chỗ là Hứa Lâm có thể ngược gió trở mình, còn cậu ta thì lên lớp 11 đã bị đuổi học rồi.
Nguyên nhân cậu ta bị đuổi học vào năm lớp 11 là bởi vì hắn bị bạn gái lừa, không chỉ là lừa mà còn bị đối phương làm lớn chuyện nữa. Sau khi cậu ta biết được thì không nhịn được, tìm người đánh đối phương một trận thật nặng, tất nhiên là sau đó không thể tiếp tục đến trường được rồi.
Nhưng tái ông thất mã, không ngờ đó lại là phúc, sau này cậu ta kết hôn rất sớm, vợ cũng rất tốt, coi như hiền lành.
*Thành ngữ Tái ông thất mã dùng để an ủi người đang gặp khó khăn.
- Mắt cậu không có vấn đề gì đờ chứ? Nơi này có ba người mà chỉ đưa một túi? - Tô Bạch hỏi.
Mộ Vĩ Sơn nghe vậy cười lên ha hả rồi ném thêm hai túi cho Hứa Lâm và Trần Tình, sau đó nhìn Tô Bạch vẫy vẫy tay, lúc này mới cầm chén nước đi tới chỗ ngồi của mình.
Tô Bạch xé túi trà sữa ra đổ bột vào trong ly, sau đó vặn cái nắp lắc lắc.
- Môn tiếp theo là gì? - Tô Bạch hỏi.
- Vẫn là toán, tiết cuối là ngữ văn. - Trần Tình cười nói.
Đây là tiết thứ 2 trong buổi sáng, cũng là môn học kéo dài nhất. Nhưng dù là như vậy, hầu hết học sinh trong lớp đều học hết mình, đại đa số học sinh trong lớp đều thành thành thật thật làm đề mục trên bảng. Có thể tưởng tượng được, học sinh trường Dục Hoa có tính tự kỷ luật cao đến mức nào.
Lúc Tô Bạch lắc lắc ly trà sữa, sau đó đem cửa sau đóng lại, chuẩn bị uống một ngụm trà sữa nóng hổi, cửa sau lại bị người đẩy ra.
- Biến, sao phiền phức vậy? Đi cửa trước không được sao? - Nghe tiếng cửa mở, Tô Bạch bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
- Tại sao lại là cậu? - Tô Bạch xoay người muốn phát hỏa, liền nhìn thấy người đứng trước mặt hắn là Khương Hàn Tô.
- Tô Bạch, thầy gọi cậu tới văn phòng một chuyến. - Khương Hàn Tô nhìn hắn, lời nói không cảm xúc.
- Ai cơ? - Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không nói chuyện, trực tiếp bỏ đi.
Tô Bạch xoa xoa đầu, hơi đau đầu rồi đây.
Chẳng lẽ cô nàng này đem chuyện vừa rồi mình muốn ôm cô ấy nói cho chủ nhiệm lớp?
Phi phi phi, sao lại là muốn vươn tay ôm cơ chứ? Đó là tự cô nàng hiểu nhầm, đúng không?