"Dượng con không tới sao dì?" Tô Bạch hỏi.
"Dượng con có việc bận, hôm nay không tới được." Trong phòng bếp, dì út đang rửa sạch xương sườn, sau đó hỏi: "Đúng rồi Mộng Thành, cha con lúc nào trở về?"
"Lần trước cha con gọi điện thoại cho con nói ngày 26 về, cũng chính là thời gian này, trước đây cha con thường về vào ngày đó." Tô Bạch cho vào bếp thêm một ít củi lửa, sau đó nói.
Mùa hè, rơm lúa mì được đốt cháy, đến mùa đông, những củi khô này có thể đốt trong một thời gian dài.
"Có vẻ như, cha con cũng giống với cậu của con, đều bắt xe trở về vào ngày 26. Ngày 26 từ Thâm Thành trở về, vậy phải đến buổi chiều hoặc buổi trưa ngày 27 mới có thể về đến nhà." Tiểu cô nói.
"Dạ." Tô Bạch gật gật đầu.
Từ Qua Thành đến Thâm Thành khoảng một hai ngàn dặm, mặc dù là ngồi xe lửa, cũng phải ngồi một ngày một đêm.
Hơn nữa, ngồi xe lửa cũng chỉ có thể đến được Phụ Thành, rồi từ Phụ Thành bắt xe trở về nhà sẽ phải mất thêm nửa ngày nữa.
Vì thế, cho dù là dậy sớm ngồi xe lửa, cũng phải đến buổi chiều ngày hôm sau mới có thể đến nhà.
Nếu như bắt xe vào buổi trưa hoặc buổi chiều, có khi đến tối mới có thể trở về nhà được.
"Bọn họ còn khoảng một tuần nữa mới trở về, dì chuẩn bị dẫn con và bà nội đến ở cùng dì để dì thuận tiện chăm sóc cho bà." Dì út nói.
"Bà nội đồng ý là được, con không ý kiến." Tô Bạch cười nói.
Trong bốn người con của bà nội, bà chỉ thích hai người, một người là cậu của Tô Bạch, người còn lại là dì út trước mặt Tô Bạch.
Và trong hai người này, bà nội lại chiều chuộng dì út sinh sau cùng hơn.
Có thể nói, dì út xem như là đứa bé bà nội thích nhất.
Một năm này không gặp mặt nhiều, để bà nội ở nhà dì út vài ngày là đúng nhất.
Nói cho cùng, cứ luôn để dì út chạy tới chạy lui mỗi ngày cũng rất là phiền phức, ăn tết trong nhà khẳng định dì ấy không thiếu việc cần phải làm.
"Mộng Thành, qua năm mới là con mười bảy rồi? Mười bảy, tuổi mụ là mười tám, nên xem mắt cưới vợ rồi nha." Dì út cười nói.
"Con còn đang đi học." Tô Bạch nói.
"Đi học thì liên quan gì đến chuyện hôn nhân? Có thể gặp trước vài người xem sao, nhìn xem có hợp hay không hợp. Nếu gặp được người thích hợp thì có thể làm lễ thành hôn trước. Để dì nói cho con biết, hiện giờ những cô gái trong thôn không gấp, người gấp chính là những chàng trai giống con đấy. Bây giờ tỷ lệ nam nữ ở trong thôn mất cân bằng quá nghiêm trọng, có rất nhiều chàng trai không thể cưới được vợ." Dì út nói.
"Được rồi dì út, dì đừng vì chuyện của con mà lo nghĩ ." Tô Bạch đau đầu nói.
Lúc này, Tô Bạch chợt nhớ tới đến một chuyện rất quỷ dị.
Kiếp trước, vào thời điểm này, hắn đang ở Hải Thành cả năm trởi và không có về nhà.
Mà với độ tuổi của hắn ở quê nhà, là độ tuổi nên nói về chuyện hôn nhân đại sự.
Dì út chỉ vừa mới bắt đầu, năm nay nhất định hắn không được yên thân rồi, bởi vì khẳng định có rất nhiều người đến làm mai với hắn.
Nếu như Tô Bạch không có thi đậu vào trường trung học số một, có lẽ không sao cả. Nhưng đằng này, hắn lại thi đậu vào trường trung học số một, mà còn đạt thành tích cao nữa chứ!
Hiện ở trong thôn thuộc về tình huống thà dư còn hơn thiếu, trước đây còn đang đi học, không có người sẽ vì hắn làm mai.
Xem mắt ở trong thôn, hầu hết đều là những người mười sáu, mười bảy tuổi bỏ học ở bên ngoài làm công.
Chỉ là bây giờ con gái trong thôn quá ít, mà những người có vẻ ngoài xinh đẹp và điều kiện gia đình tốt lại càng ít hơn.
Bởi vậy, những năm gần đây, một ít người ở quê nhà bọn họ còn đang đi học cũng đã gia nhập vào đại quân đi xem mắt.
Hơn nữa, trong nhóm những người còn đang đi học, trường học càng tốt càng nổi tiếng, chẳng hạn như là trường trung học số một trên thành phố. Nếu như có người nào đó trong thôn thi đậu vào trường trung học số một trên thành phố, như vậy, dù gia cảnh có nghèo khổ, cũng sẽ có không ít người đến đây làm mai.
Tô Bạch tự hỏi vẻ ngoài mình ổn, hơn nữa thi đậu vào trường trung học số một trên thành phố, năm nay là một năm không mấy dễ chịu!
"Trong thôn chúng ta có không ít cô gái xinh đẹp, có thời gian dì sẽ dẫn con đi xem." Dì út cười nói.
Dì ấy cực kỳ thích Tô Bạch, thật sự muốn làm bà mối cho Tô Bạch!
Tô Bạch từng nghe nói, hắn có vài người thân khác, như cô dì gì đó, họ đều có ý nghĩ này.
Mình không thể để cho các dì ấy định đoạt trước được.
"Dì út, con còn đang đi học, chẳng lẽ dì muốn con yêu sớm sao?" Tô Bạch đau đầu nói.
"Cái gì yêu sớm? Con gái yêu đương khi còn đang đi học mới gọi là yêu sớm, Đề dì nói cho con biết thế nào gọi là yêu sớm. Con có biết ở nơi chúng ta sống có bao nhiêu người con gái không, rồi thật sự chờ một ai đó tốt nghiệp đại học rồi mới tìm không, nhưng dường như chẳng có một ai cả. Con cũng đừng nói cái gì mà nói chuyện trong trường học, những người cùng nói chuyện trong trường học không phải là không chỉa tay."
"Con có biết vì sao bây giờ có nhiều người con trai còn đang đi học đều phải làm mai không? Cũng là vì trước đây trong thôn có rất nhiều nam sinh viên hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn. Vài năm trước, gặp được một người tốt lại không đi nói chuyện, mà chờ tốt nghiệp đại học mới tìm đến. Kết quả, những người tốt đó đều bị người ta cưới đi rồi. Những người con gái còn lại thì kém hơn xíu, lại cảm thấy không hợp, không xứng, thành ra chỉ có thể sống cô đơn một mình". Dì út nói.
"Hơn nữa, nói chuyện xong không phải là để cho con người ta cưới ngay lập tức, có thể tìm hiểu nhau trước, chính thức kết hôn còn phải chờ mấy năm sau, đến thời điểm nếu cảm thấy không thích hợp cũng có thể chia tay mà." Dì út nói.
"Dì có thể đừng luyên thuyên về con được không, con không thể đồng ý." Tô Bạch nói.
"Nếu dì còn muốn làm mai cho con, vậy dì dẫn theo bà nội đi đi, con sẽ không đi đến nhà dì." Tô Bạch nói.
"Được rồi được rồi, không đồng ý thì không đồng ý, để một mình con ở nhà làm sao được, đến cả nồi nấu cơm còn không có." Dì út nói.
Nếu Tô Bạch không có ý định này, vậy mình xem như bỏ qua thôi.
Thật ra, khi mình hỏi, mình đã biết Tô Bạch gần như chắc chắn từ chối rồi.
Đứa nhỏ này bản thân mình hiểu rõ đôi chút, những sinh viên khác vì sự trung thực nên khó mà tiếp cận và nói chuyện với đối tượng. Coi như là có nói đi chăng nữa, cũng khó mà lấy được.
Nhưng Tô Bạch không giống, nếu như đứa nhỏ này muốn nói chuyện, bao nhiêu cháu dâu đều có thể mang về.
Thấy dì út không còn ý định xem mắt cho hắn nữa, Tô Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm trưa rất phong phú, ngoài sườn kho, dì út còn làm thêm vài món rau.
Trên bàn cơm, bà nội nhìn thấy dì liên tiếp gắp rau cho bà, bà nội rất vui.
Thậm chí còn vui đến nỗi uống cùng với họ mấy chén rượu.
Lúc xế chiều, dượng út lái xe chở bọn họ đến tiểu Vương trang ở Khương Tập.
Dượng út của Tô Bạch, xem như là người đầu tiên trong số những người thân mua xe.
Những năm này, dì và dượng út kiếm được rất nhiều tiền ở Xuân Thành, cũng coi như là người giàu nhất trong số những người thân.
Đương nhiên, không thể tính Tô Bạch ở hiện tại.
Nếu như tính luôn Tô Bạch, như vậy, với tài sản ròng Tô Bạch kiếm được bây giờ, có thể nói là người giàu nhất toàn bộ Tô gia thôn.
Cái không thể thiếu nhất của thôn bây giờ là những ngôi nhà.
Không biết từ nơi nào bắt đầu xuất hiện tập tục, mọi người ở đây hễ có người kiếm được nhiều tiền từ bên ngoài, chuyện đầu tiên bọn họ làm chính là về nhà xây nhà.
Không biết có phải là vì ý nghĩa áo gấm về nhà, vinh quy quê cũ không, hình như là phải xây một ngôi nhà lầu mới có thể chứng minh bản thân mình kiếm được rất nhiều tiền từ bên ngoài.
Thế là, vì sĩ diện của bản thân, đến năm 2012. mỗi hộ gia đình ở đây gần như đều xây nhà lầu.
Một ngôi nhà lầu hai tầng, thậm chí là ba tầng, mười mấy hai mươi mấy phòng, bằng vào số người ít ỏi trong nhà mãi mãi không bao giờ ở đủ các phòng.
Nhà của dì út Tô Bạch, chính là một căn nhà lầu hai tầng đã được trùng tu xong.