Chương 193: Ôm 1 cái?

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:51:46

"Trời tối thế này, tớ đưa cậu về." Tô Bạch không cho cô ấy từ chối, lập tức đi ra ngoài. Nhìn thấy Tô Bạch đã đi ra sân, Khương Hàn Tô mím mím môi, chỉ có thể đi theo ra ngoài. Ở ngoài cửa lớn, Tô Bạch hút một điếu thuốc. Chờ Khương Hàn Tô đi ra, hai người cùng nhau đi về hướng Khương thôn. Hiện tại cũng đã hơn tám giờ tối rồi, phần lớn người trong thôn đều đã đi ngủ. Trên đường nhỏ quanh co uốn lượn không một bóng người, cơn gió lạnh lẽo ban đêm như dao cắt. Tô Bạch cầm tàn thuốc trong tay đi trên đường, hỏi: "Một mình cậu đi trên con đường này không cảm thấy sợ sao?" "Không sợ." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ đi quen rồi." "Sao thế? Hôm nay cậu khóc sao?" Tô Bạch hỏi. Đây mới là vấn đề Tô Bạch muốn hỏi. Ngay từ khi Khương Hàn Tô cầm rổ đi vào tặng đồ, Tô Bạch đã nhận ra đôi mắt Khương Hàn Tô có chút không đúng. Vì xác nhận ý nghĩ của chính mình, Tô Bạch mới tiến lên ăn hai cái bánh quai chèo. Ngay lúc đó, Tô Bạch mới xác nhận, Khương Hàn Tô thật sự đã khóc trước đó, không chỉ là khóc mà còn khóc rất nhiều. Bởi vì đôi mắt nai tơ kia đã sưng lên vì khóc. Chẳng trách sau khi đi vào cô ấy chỉ dám đứng ở cửa, không muốn tiếp tục ở lại cùng với mọi người, hóa ra là sợ bị người khác nhìn thấy. "Không, không có." Khương Hàn Tô lắc đầu nói. Tô Bạch dừng bước, sau đó ấn bả vai của cô ấy. "Nói thật cho tớ biết, nếu không thì tớ không cần cậu nữa." Tô Bạch dọa cô ấy. "Tớ thật sự không khóc." Khương Hàn Tô bướng bỉnh nói. "Xem ra hai chúng ta thật sự là hữu duyên vô phận rồi, vậy cứ như thế đi, cậu tự trở về nhà đi." Tô Bạch thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Lại là vấn đề cũ, đây là cái khiến Tô Bạch hết lần này tới lần khác tức giận. Tô Bạch từ trước đến nay luôn cảm thấy khó hiểu, vì sao đứng trước mặt hắn cô ấy luôn tỏ ra bướng bỉnh đến thế? Lần trước chia tay cũng là vì cái này, nói lời chia tay mà không hề có một câu giải thích nào. Hiện tại khóc nhiều như vậy, hỏi cô ấy vì sao khóc, vẫn không nói một lời nào. Cái này gọi là trong lòng có hắn hay sao? Nếu như trong lòng có hắn, làm sao có khả năng ngay cả những chuyện này cũng không nói cho hắn biết? Nói đến cùng, vẫn là không tin tưởng hắn! Thôi, cứ như vậy đi. TM, thật sự là khó chịu trong lòng. "Mẹ tớ nói với tớ cậu muốn đi xem mắt." Nhìn bóng lưng Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô oan ức rưng rưng khóc nói: "Mẹ tớ còn muốn giúp cậu làm mai giới thiệu một cô gái khác, còn muốn tớ giúp đỡ lựa chọn." Tô Bạch dừng bước, đầu óc hắn nhanh chóng chuyển động, nhất định là trong bữa tiệc rượu ngày hôm nay, dì út của hắn lại lóe lên suy nghĩ làm mai cho hắn rồi, sau đó đem cái suy nghĩ này nói cho Lâm Trân. "Là bởi vì cái này, cho nên cậu mới khóc nhiều." Tô Bạch hỏi. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Chúng ta đã chia tay rồi, bất kể ai làm mai hoặc là tìm bạn gái cho tớ cũng tốt mà. Đây không phải là điều nên làm hay sao? Cậu khóc cái gì?" Tô Bạch hỏi. "Tớ, xin lỗi, tớ không nên khóc, nhưng, nhưng tớ thật sự khó chịu!" Nói xong, Khương Hàn Tô càng khóc dữ dội hơn. Cô ngồi xổm xuống, dường như muốn trút hết toàn bộ những ủy khuất mấy tháng này. "Cái này, sao có thể không khóc được đây." Tô Bạch ngồi xổm xuống, từ trong túi quần lấy ra một ít giấy cùng một viên kẹo. Khương Hàn Tô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, Tô Bạch xé vỏ giấy bên ngoài kẹo que ra, sau đó đưa kẹo cho cô ấy. "Không trải qua đau khổ, chúng ta không thể nhìn thấy hạnh phúc ngọt ngào. Cậu thấy không, khi cậu khóc xong, cậu ăn được một viên kẹo rất ngọt rất ngọt đúng không?" Tô Bạch cười hỏi. Sau khi kéo cô ấy dậy, Tô Bạch dịu dàng lau khô nước mắt cho cô ấy. "Dì út lo tương lai sau này tớ khó tìm bạn gái, liền chủ động muốn làm mai sớm cho tớ. Chỉ là, tớ cảm thấy dì út sở dĩ muốn làm mai cho tớ, có lẽ là sợ mấy người dì khác của tớ giành trước, cho nên cho tớ kết thân trước, sau này có thể ở trước mặt các dì ấy khoe khoang. Bởi vì từ nhỏ tớ là người luôn được cưng chiều và các cô các dì trong nhà tớ không hợp nhau cho lắm nên thường tồn tại một ít so sánh giữa hai bên." "Nhưng cậu có thể yên tâm, tớ từ chối chuyện này trước đó rồi. Hai chúng ta dù cho có chia tay đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không đi xem mắt người khác đâu, tình yêu với người xem mắt làm sao có thể lâu dài được đây. Muốn tìm kiếm một người dù sao cũng nên tìm một người mình thích trong trường học và người đó cũng thích mình. Như vậy, mới không uổng công sống trên thế gian này!" Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô đau nhói trong lòng, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Có thể, có thể đừng chia tay được không? Tớ, tớ không muốn chia tay." "Hai chúng ta đã từng cùng nhau sao?" Tô Bạch dùng tay sưởi ấm khuôn mặt cô ấy và nói: "Hàn Tô, từ trước đến nay chúng ta thật sự chưa từng ở cùng nhau, bởi vì cậu vẫn chưa đồng ý với tớ, cũng chưa từng nói thích tớ. Nếu đến cả đồng ý cũng chưa từng đồng ý, làm sao có thể nói là chia tay được?" Khí trời rất lạnh, khuôn mặt của cô ấy càng lạnh hơn và đôi môi cô ấy thì đang bị khô cóng rồi. "Tớ, tớ vẫn luôn thích cậu, chưa bao giờ thay đổi." Có lẽ là vì đôi tay của Tô Bạch đã tiếp thêm sức mạnh cho Khương Hàn Tô, cô nói ra hết toàn bộ những gì được cất giấu trong lòng từ rất lâu cho hắn nghe. Nói xong câu đó, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên nhanh chóng. "Khiến cậu chủ động nói ra câu nói này, thật sự là không dễ dàng gì." Tô Bạch cười nói. "Hàn Tô, cậu có biết trước kia tớ giận cậu nhất ở điểm nào không?" Tô Bạch hỏi. "Là vì tớ muốn nói chia tay hay sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Không phải." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Mẹ cậu lấy cái chết bức cậu, dưới hoàn cảnh đó cậu lựa chọn chia tay không có gì đáng trách cả. Nhưng sau khi chia tay, ngay cả một câu giải thích cậu chưa từng giải thích với tớ. Nếu sau đó cậu kể cho tớ nghe chuyện đã xảy ra, tớ sẽ không có tức giận như vậy, cậu không nói gì, chỉ để lại một câu chia tay, một câu sau này không muốn gặp tớ. Đổi thành người khác, ai mà không tức giận cơ chứ?" "Cậu đặt bản thân mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ thử xem. Nếu như lúc đó người nói chia tay chính là tớ, sau khi chia tay không giải thích một câu nào với cậu, cậu sẽ cảm thấy như thế nào? Sợ là trong lòng cậu đã mắng tớ không dưới trăm câu ngàn câu tra nam? Vì sao? Vì tớ chiếm tiện nghi của cậu nhiều như vậy rồi, cầm tay, nụ hôn đầu, vuốt ve chân cậu. Tớ đã làm tất cả mọi thứ." Tô Bạch. Khương Hàn Tô ban đầu còn cúi đầu cảm thấy áy náy, nghe được câu cuối cùng, lập tức đỏ bừng mặt. "Không muốn cùng tớ chia tay, không sợ mẹ cậu lại lấy cái chết bức cậu hay sao?" Tô Bạch hỏi. "Không biết." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Nhưng, nếu như cậu có bạn gái khác, tớ sẽ rất khó chịu, khó chịu muốn chết đi được." "Tớ nghĩ, mẹ tớ hẳn là không muốn tớ chết, cho nên tớ không muốn cùng cậu tách ra." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Tớ không nghĩ tới, hóa ra là do mùi giấm quấy phá. Từ sớm tớ đã nói với cậu, cậu là một bình dấm chua, quả nhiên không nhìn lầm. Khương Hàn Tô à, ai sẽ thích cưới một bình giấm lớn làm vợ đây? Cậu như vậy thì, thôi, quên đi." Tô Bạch nói. "Không, không được, cậu không thể làm tra nam." Khương Hàn Tô nói. "Tớ không phải, chia tay là do cậu nói ra trước." Tô Bạch nói. "Tớ, bây giờ tớ không muốn chia tay." Khương Hàn Tô nói. "Đây không phải là cậu muốn chia tay liền chia tay, muốn không chia tay liền không chia tay?" Tô Bạch hỏi. "Vậy cậu muốn thế nào?" Khương Hàn Tô vừa khóc vừa nói. "Để tớ ôm một cái." Tô Bạch nói.