"Nhưng một số cửa tiệm ăn uống cần." Khương Hàn Tô nói.
"Này, tiểu Hàn Tô, cậu nhắc đến cửa tiệm ăn uống tớ mới nhớ ra một chuyện, tớ giúp cậu giới thiệu công việc thế nào?" Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
"Công việc gì?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, sau đó hỏi.
"Còn nhớ quán mì Bạch Tô chúng ta từng ăn không? Tớ quen với ông chủ của họ, tuần trước nghe nói họ muốn tuyển một nhân viên thu ngân, một tháng tiền lương là bốn ngàn đồng. Nếu cậu muốn tới đó làm, tớ có thể giúp cậu giới thiệu cho họ, bằng vào sự quen biết của tớ với ông chủ của họ, việc giới thiệu một người vào làm việc rất dễ dàng." Tô Bạch cười nói.
Bốn ngàn đồng, là tiền lương có sức hấp dẫn cực kỳ lớn ở Qua Thành.
"Bốn ngàn đồng? Sao có khả năng?" Khương Hàn Tô kinh ngạc hỏi.
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô làm việc trong một tiệm cơm, giúp người ta rửa chén bát chỉ kiếm hơn một ngàn đồng một tháng.
"Sao không thể? Cửa tiệm nổi tiếng thế nào cậu nhìn thấy rồi đấy, làm nhân viên thu ngân ở chỗ bọn họ có thể không thoải mái sao, tiền lương phải cao hơn một chút rồi." Tô Bạch cười nói.
"Lần trước lúc chúng ta ăn cơm, chỗ bọn họ có nhân viên thu ngân rồi mà!" Khương Hàn Tô nói.
"Bạch Tô có bốn quán mì ở khu vực này, bọn họ muốn tuyển một người đến làm việc ở cửa tiệm phía tây gần trường trung học số 1, cửa tiệm đó còn thiếu một nhân viên thu ngân." Tô Bạch cười nói.
"Có thể, nhưng tớ muốn về nhà với mẹ một thời gian." Khương Hàn Tô có chút khó khăn nói.
Một tháng bốn ngàn đồng, cô động tâm rồi.
Chỉ là, thời gian cô ở cùng mẹ trong một năm rất ít, phần lớn thời gian đều ở trường học. Khi cô lên thành phố để học cấp 3 thì phải xong một học kỳ mới trở về được một lần.
Cho nên, cô muốn tận dụng kỳ nghỉ hè này để ở nhà với mẹ nhiều hơn.
"Không sao, nhân viên thu ngân ở cửa tiệm đó không thể trong một sớm một chiều tìm được ngay, cậu cứ về nhà chơi hai tuần rồi lên là được." Tô Bạch cười nói.
"Không phải cậu vừa mới nói cửa tiệm của họ đang thiếu nhân viên thu ngân sao?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, sau đó hỏi: "Cậu, cậu không phải là gạt tớ chứ?"
"Khương Hàn Tô, trong lòng cậu tớ chính là một tên lừa gạt sao?" Tô Bạch có chút không vui nói: "Cậu không đi thì quên đi, có rất nhiều người trong lớp chúng ta tìm công việc trong kỳ nghỉ hè, cậu không muốn đi thì tớ giới thiệu người khác vậy."
"Tớ, tớ đi." Khương Hàn Tô nói.
Cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ qua!
Hơn nữa, Tô Bạch cũng không phải là loại người sẽ đem chuyện này ra lừa mình.
Dù có lừa mình thì cũng chẳng có chỗ tốt nào cả!
"Hừ." Tô Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: "Giờ cậu muốn đi? Muộn rồi!"
Trực giác của cô gái này lợi hại như vậy sao?
Tô Bạch để cô ấy đến quán mì Bạch Tô, đúng là không muốn cho cô ấy làm nhân viên thu ngân.
Một là Tô Bạch không nỡ, hai là Tô Bạch nghĩ nhân mùa hè này dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi một chút.
Thi cấp 3 xong, kỳ nghỉ hè rất dài, ngày mùng 1 tháng 9 mới bắt đầu khai giảng, Tô Bạch muốn tranh thủ khoảng thời gian này cải thiện thể chất cho cô ấy.
Cấp 3 có học quân sự, với thể chất của cô ấy không thể nào học quân sự được.
Được rồi, nói nhiều như vậy rồi, mượn cớ nhiều như vậy rồi, vẫn là do Tô Bạch không chịu đựng nỗi hai tháng không gặp cô ấy.
Hai tháng lận nha!
Đó chính là 60 ngày, 1440 giờ, 86400 phút, 5184000 giây.
Tô Bạch làm sao chịu đựng được đây!
"Đừng, đừng!" Khương Hàn Tô đưa tay kéo ống tay áo của hắn.
"Tớ là tên lừa đảo!" Tô Bạch hất tay cô ấy ra.
"Cậu đừng bắt nạt tớ!" Khương Hàn Tô sắp khóc.
Vừa nghĩ tới có thể kiếm được nhiều tiền nhưng lại trôi qua tầm tay, Khương Hàn Tô rất buồn.
Bốn ngàn đồng, hai tháng hè cô làm việc là tám ngàn đồng.
Tám ngàn đồng, cho mẹ sáu ngàn, sau đó bản thân mình giữ lại hai ngàn đồng mua đồ tặng hắn.
Sinh nhật Tô Bạch là ngày 19 tháng 9, cô biết.
Mấy tháng này, Tô Bạch vì cô trả rất nhiều tiền.
Cô muốn trả lại nhưng trả không nổi, nhưng có thể dùng cái gì đó trả trước.
Chờ cô kiếm tiền được rồi thì trả cho hắn từ từ.
Không cần biết cuối cùng hai người bọn họ sẽ trở thành mối quan hệ nào, nhưng cô không muốn vì tiền mà ở bên cạnh hắn.
Đến khi trả hết, quan hệ giữa hai người bọn họ là bình đẳng.
Đến thời điểm đó, nếu hắn thích người khác, bản thân mình có thể nhẹ nhàng rời đi, bởi vì khi đó mình không còn nợ hắn gì nữa cả.
Tô Bạch nói không muốn để cho mình nợ ơn người khác, thật ra người Khương Hàn Tô cực kỳ không muốn nợ ân tình nhất chính là hắn!
Tô Bạch trải qua hai đời làm người, hắn không có nghĩ nhiều đến chuyện này.
Kiếp trước, hắn gặp được rất nhiều cô gái, người nào không nhận đồ bạn trai tặng một cách nhẹ nhàng?
Nào có ai giống như cô ấy, nhận quà nhưng còn muốn trả lại?
Nói cho cùng, Khương Hàn Tô vẫn là đang thiếu cảm giác an toàn, gợn sóng trong lòng cô ấy càng lớn, cô ấy sẽ càng sợ Tô Bạch sau này vứt bỏ mình.
Nếu sau này hai người kết hôn, phần tình và tiền của người kia không cần phải báo đáp
Bởi vì khi đó hai người là người một nhà rồi, tự nhiên tuy hai mà một.
Nhưng nếu nửa chừng chia tay?
Những ngày Tô Bạch trả tiền cho cô, mặc dù là hắn không muốn, cô cũng muốn trả lại đầy đủ.
Cậu lừa tớ, vậy tớ muốn phủi sạch cùng cậu, sau đó tự mình trở về tự liếm láp vết thương.
Đây chính là Khương Hàn Tô.
Cô mạnh mẽ, tự ái và mẫn cảm.
Cô gái như thế, trên đời rất khó có được.
Nhưng nếu như xuất hiện, xin đừng làm thương tổn cô ấy khi không thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc cả đời.
Bởi vì người như vậy giống như một viên pha lê xinh đẹp, mong manh dễ vỡ.
Một khi bị vứt bỏ và bị thương tổn, có khả năng hương tiêu ngọc vẫn.
Từ xưa, hồng nhan bạc mệnh, mà phần lớn người bạc mệnh thường giao phó cho người không thuộc về mình.
"Tớ bắt nạt cậu lúc nào? Không phải cậu nói tớ là tên lừa đảo sao? Tớ là tên lừa đảo, cậu còn tìm tớ làm gì?" Tô Bạch nghiêm mặt hỏi.
"Đúng, tớ xin lỗi!" Khương Hàn Tô xin lỗi.
"Nếu xin lỗi là xong thì gọi cảnh sát để làm gì nữa?" Tô Bạch hỏi.
"Vậy cậu muốn tớ làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hứa với tớ một điều." Tô Bạch nói.
"A? Không, không được!" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó lùi về sau mấy bước.
Tô Bạch: ". . ."
"Đầu cậu suy nghĩ cái gì cả ngày vậy? Không có liên quan đến mấy chuyện cậu nghĩ đâu." Tô Bạch tức giận nói.
"Đó là cái gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Một chuyện rất đơn giản, cậu không phải muốn báo đáp tớ sao? Tớ giúp cậu tìm công việc, đến lúc đó cậu hãy giúp tớ một việc." Tô Bạch nói xong, nói tiếp: "Yên tâm, không phải chuyện quá đáng gì đâu, ngược lại đến lúc đó cậu cảm thấy không được cũng có thể không làm." Tô Bạch nói.
"Đây chính là những gì cậu nói." Khương Hàn Tô nói.
"Ừ, là lời tớ nói." Tô Bạch nói.
"Vậy tớ tạm thời đồng ý, nhưng tớ nói trước, nếu như điều kiện cậu đưa ra không hợp lý, tớ không chỉ không đồng ý, sau này cũng sẽ không để ý đến cậu nữa." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
Tô Bạch xanh mặt lại, nói: "Tớ còn chưa muốn phạm pháp!"
"Nhà cậu có điện thoại không?" Tô Bạch hỏi.
"Có." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Cậu ghi lại số điện thoại di động của tớ, khi nào cậu muốn qua làm việc thì gọi điện thoại cho tớ, tớ nói một tiếng với ông chủ của họ." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Thấy cô ấy gật đầu, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Thêm vào cái điều kiện này, tương lai mình sẽ lấy thân phận ông chủ dẫn cô ấy ra ngoài du lịch.
Cô ấy khó mà từ chối được?
Sau mọi chuyện, cô ấy là nhân viên, còn mình là ông chủ!
Muốn không nghe lời, chờ đến khi lên làm bà chủ đi.