"Tớ giúp cậu cầm lên." Lúc đi đến ký túc xá nữ sinh, Tô Bạch nói.
Phòng của cô ấy nằm ở tầng hai, nhưng có rất nhiều đồ cô ấy mang theo nằm trong túi lớn túi nhỏ.
Đặc biệt là chăn, tuy bây giờ là mùa hè, cô ấy vẫn mang theo chăn bông dành cho mùa đông.
Mặc dù nơi này là ký túc xá nữ sinh, nhưng vì là ngày đầu tiên tân sinh nhập học nên chưa có bác gái quản lý.
Không có bác gái quản lý, tự nhiên là cho phép nam sinh đi tới rồi.
Ngày đầu tiên đến trường, có không ít người nhà học sinh cùng đi đến ký túc xá.
Trường học đương nhiên sẽ không chia ra nam nữ.
"Ký túc xá nữ sinh, không được?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu sợ người khác hiểu lầm cái gì sao?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải." Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, nói: "Chỉ là nếu như bị ai đó ở ký túc xá nhìn thấy, tớ có chút xấu hổ."
"Vậy cậu quay đầu lại nhìn những người kia đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô xoay người, liền nhìn thấy có rất nhiều nam sinh thân mật giúp nữ sinh cầm đồ.
"Tiểu Hàn Tô, yêu sớm không chỉ có mình cậu đâu, vì sao người ta không ngại?" Tô Bạch cười nói.
"Tớ không yêu sớm." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Ờ, vậy tớ đi, tự cậu mang những thứ này lên đi." Tô Bạch làm bộ muốn đi.
"Đừng đi mà!" Khương Hàn Tô kéo ống tay áo của hắn, vô cùng đáng thương nói: "Mấy cái chăn này nặng lắm, là tớ sai, được chưa?"
"Tớ mặc kệ, cậu phải giúp tớ mang đi lên." Khương Hàn Tô bĩu môi.
Vốn đang cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn những nữ sinh kia đều có nam sinh giúp, lập tức cảm thấy không quan tâm nữa.
"Lấy thân phận gì đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Vậy cậu muốn lấy thân phận gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu nói xem?" Tô Bạch cười bóp bóp mũi cô ấy.
"Tớ, tớ không biết." Khương Hàn Tô mím mím môi.
Hừ, lại giả ngu rồi.
Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của cô ấy, Tô Bạch cũng không định tiếp tục đùa cô ấy nữa, cúi người xuống giúp cô ấy nhấc chăn lên.
"Tớ từng nói để cậu ở cùng tớ, cậu nhất định phải chạy đến ký túc xá chịu khổ." Tô Bạch nói.
"Dù cậu ở cùng tớ, tớ cũng chẳng làm gì cậu cả, khoảng thời gian này cậu không thấy tớ rất thành thật sao?"
Khoảng thời gian đi du lịch cùng hắn, Tô Bạch sợ cô ấy cảm thấy lo lắng khi ở bên ngoài nên trên đường đi rất là thành thật.
Ngoại trừ việc cầm tay cô ấy, Tô Bạch hiếm khi ôm cô ấy.
Dù sao cũng là lần đầu tiên cùng Tô Bạch sống xa nhà, Tô Bạch có thể nhìn ra được cô ấy có phần hơi lo lắng.
"Muốn tớ trở về sao?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu.
"Muốn." Tô Bạch nói.
"Muốn tớ trở về, vậy cậu phải nỗ lực theo đuổi tớ đi, cậu theo đuổi được tớ, tớ liền trở về." Khương Hàn Tô bỗng nhiên xinh đẹp cười nói.
"Vậy cậu cứ ở chỗ này đi." Tô Bạch nói.
"Đồ đáng ghét!" Khương Hàn Tô tức giận đánh hắn một cái.
Phòng 201 chính là phòng của Khương Hàn Tô.
Tô Bạch đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong cũng không có ai.
Hắn đặt chăn của Khương Hàn Tô qua một bên, sau đó dựa vào thành giường nhìn Khương Hàn Tô trải ga giường.
Ngày hôm nay, Khương Hàn Tô không mặc bộ váy dài màu trắng, vẫn như cũ mặc áo phông màu tím phối quần jean màu lam nhạt.
Lúc cô ấy trải ga giường, bởi vì quỳ trên giường và mặc một chiếc quần jean tương đối mỏng. Bởi vậy, từ góc nhìn của Tô Bạch, có thể nhìn thấy một vòng cung tròn và rất đẹp.
Ừm, giống như một quả đào vừa mới chín mọng.
Tô Bạch nhìn không chớp mắt, cảm giác tâm trí của mình càng ngày càng không lành mạnh rồi.
Chiếc giường cô ấy chọn là chiếc giường tầng dưới nằm phía trong, bên cạnh có một chiếc gương lớn trên bàn.
Và lúc Khương Hàn Tô dùng tay lau mồ hôi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một màn khúc xạ trong gương.
Khuôn mặt của cô ấy lập tức đỏ lên.
"Tô Bạch!" Khương Hàn Tô xấu hổ quay người.
"Sao thế?" Tô Bạch nghiêm túc hỏi.
"Cậu mới vừa nhìn cái gì vậy?" Cô ấy hỏi.
"Khụ khụ, tớ không nhìn gì hết." Tô Bạch nói.
Hắn không ngờ mình bị bắt quả tang.
Khương Hàn Tô mím mím môi, Tô Bạch không thừa nhận, vậy cũng chỉ có thể cho qua.
Dù sao chuyện này rất là xấu hổ, Khương Hàn Tô cũng không muốn truy hỏi đến tận cùng.
Bởi vì nói ra, lấy độ dày da mặt Tô Bạch, người xấu hổ cuối cùng chính là mình.
Nhưng lúc xuống lầu, cô ấy nhìn Tô Bạch bằng ánh mắt khinh bỉ, hơn nữa liên tục nói ra hai chữ lưu manh.
"Được rồi, đừng trợn mắt nhìn tớ nữa, cậu vào lớp làm quen một chút đi, ngày mai là ngày học quân sự rồi, nếu cậu không làm được thì đừng cố." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Nếu như tớ không chịu được, tớ sẽ ngừng lại."
Lấy thành tích và tình trạng cơ thể của Khương Hàn Tô, chỉ cần nói rõ cho giáo viên, có thể dễ dàng miễn học quân sự.
Học quân sự ở cấp 3 không thể so với đại học được, có rất nhiều học sinh vì tránh học quân huấn, một tuần này cũng có thể không đến, hoàn toàn có thể đến vào ngày chính thức khai giảng mùng 1 tháng 9 và bắt đầu học.
"Buổi trưa tan học cùng nhau về nhà ăn cơm trưa đi, lâu rồi không ăn đồ cậu nấu. Tớ rất muốn ăn." Tô Bạch cười nói.
Mùa hè có nghỉ trưa, hơn nữa ngày hôm nay không phải là ngày học chính thức. Buổi trưa bọn họ có thể ở nhà nghỉ ngơi vài tiếng.
"Cậu muốn ăn thì tự cậu nấu cho cậu ăn đi." Khương Hàn Tô bĩu môi.
Cô ấy vẫn còn tức giận vì chuyện hồi nãy.
"Cậu không nấu cho tớ ăn, tớ sẽ bị đói đấy." Tô Bạch nói.
"Hừ, bị đói thì bị đói." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
Tô Bạch biết cô ấy đang nói đùa, giơ giơ tay rồi rời đi.
Sau khi tạm biệt Khương Hàn Tô, Tô Bạch đi về lớp của mình.
Khi hắn đến lớp, phát hiện trong lớp không có bao nhiêu người.
Có thể thi vào trường trung học số 1 Bạc Thành, học sinh nào mà chẳng là học sinh mũi nhọn trong trường của họ vào năm đó. Nên lúc nhìn thấy những học sinh này, về cơ bản đều chọn vị trí ngồi ở hàng trước.
Trong lớp có hơn hai mươi người và cả ba hàng đầu đều bị chiếm.
Tô Bạch chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế sau, sau đó lấy điện thoại di động ra chơi.
Khoảng nửa canh giờ sau, học sinh trong phòng học mới dần dần bắt đầu tăng lên.
Tô Bạch cũng phát hiện một người mập mạp mang kính ngồi cạnh mình.
Nói thật, những người mập mạp Tô Bạch gặp trước đây thường là tai to mặt lớn, mỗi người đều hơn 200 cân.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người mập mạp như thế này, lý do khiến cậu ta mập là vì cậu ta quá thấp.
"Xin chào, giới thiêụ một chút, tớ tên là Ôn Hòa." Ôn Hòa duỗi tay mình ra.
"Xin chào, tớ có thể hỏi một chút không, keo xịt tóc trên đầu cậu là gì vậy?" Tô Bạch hỏi.
Có rất nhiều sợi tóc dựng đứng trên mái tóc của cậu ta.
Rõ ràng là dùng keo xịt tóc.
Đương nhiên, chạm vào keo xịt tóc không sao.
Chỉ là mùi của keo xịt tóc có hơi quen thuộc.
"Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng nói cho người khác biết nha, đặc biệt là nữ sinh trong lớp." Ôn Hòa lộ ra vẻ mặt gian xảo nói.
"Ừ, chỉ là keo xịt tóc thôi, quan trọng đến vậy sao?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Đây không phải là keo xịt tóc thông thường, sau khi cậu biết được phương pháp bí mật keo xịt tóc của tớ, sau này tóc cậu cũng sẽ giống như tớ thôi. Hơn nữa, không bao giờ phải lo hết keo xịt tóc." Tiểu mập mạp nói.
"Nói đi, phương pháp bí mật gì?" Tô Bạch hỏi.
Rãnh rỗi đến phát chán, Tô Bạch đành cùng cái tên này nói chuyện nhảm.
"Nhìn nè." Tiểu mập mạp cúi đầu, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một chai Coca.
Cậu ta mở chai Coca, rồi đổ một ít lên tay.
Tiếp đến là bôi Coca lên mái tóc của mình.
Tóc cậu ta lúc đầu có hơi mềm, nhưng khi bôi Coca lên thì tóc cậu ta bết lại và dựng đứng lên.
Khóe miệng Tô Bạch giật giật.
Thảo nào hắn cảm thấy có mùi quen thuộc.
Thì ra cái thứ gọi là keo xịt tóc, chính là con mẹ nó Coca nha!
"Quá trâu bò." Tô Bạch duỗi ngón cái, sau đó dứt khoát thay đổi vị trí.