Chương 338: Không biết chính là hứng thú

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:13:04

Cả một đêm qua hắn không ngủ, chủ nhật Tô Bạch ngủ nguyên buổi sáng từ sáu giờ đến mười hai giờ trưa. Dù đã ngủ một lèo đến 12 giờ, hắn vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng cuộc gọi từ Trần Đức đến đã ép hắn phải tỉnh dậy. Tô Bạch mới vừa nhận cuộc gọi, liền nghe được âm thanh mừng rỡ của Trần Đức. "Được nha, ngay cả tôi cũng bị cậu lừa, thì ra cả đêm qua cậu bắn pháo khắp thành phố dành tặng sinh nhật cho bạn gái là có tâm ý sâu sắc nha!" Trần Đức cười nói. "Tâm ý gì?" Tô Bạch tức giận hỏi. Hắn đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức, Tô Bạch không có mở miệng chửi má nó là tốt lắm rồi, nào còn vui vẻ mở miệng nói chuyện được "Cậu giả vờ làm gì? Mau mở Weibo xem chút đi, mấy tháng gần đây tôi còn đang lo lắng tìm cách mở rộng danh tiếng cho Tô Bạch của chúng ta, hiện tại thì quá tốt rồi. Thứ cậu tạo ra lần này, so với mấy phương tiện truyền thông nào đó càng tốt hơn. Chỉ dùng mấy triệu liền sáng tạo mấy chục triệu giá trị truyền thông. Nếu đặt nó trong giới quảng cáo, tuyệt đối có thể so với chiến lược marketing vào năm đó của Khang Sư Phó rồi." Trần Đức nói. "Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, giờ tôi đi xem." Tô Bạch nói xong, cúp điện thoại. Cái tên Trần Đức này thực sự là càng ngày càng giống con buôn rồi, thế mà còn so sánh với chiến lược quảng cáo của Khang Sư Phó. "Thêm một chai nữa" của Khang Sư Phó là huyền thoại marketing vào năm đó. Một thương hiệu vừa mới ra đời đã dựa vào thủ đoạn marketing "Thêm một chai nữa", nó đánh bại nhiều thương hiệu nước giải khát chỉ trong vài năm, nổi bật trên thị trường nước giải khát và trở thành một cái tên quen thuộc. Khang Sư Phó có thể là một con hắc mã trên thị trường nước giải khát ở đầu thế kỷ 21. Tính đến hiện tại, nó đã vượt qua Uni-President, Kim Mạch Lang, ... , chiếm cứ phần lớn thị phần trên thị trường nước giải khát ở Trung Quốc, có thể nói là truyền kỳ. Ở nhà không có gì ăn, Khương Hàn Tô đi chợ mua thức ăn, Tô Bạch thì đi tới mở máy vi tính lên, sau đó xem Weibo. Nhìn thấy thứ được tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo, Tô Bạch ngẩn người. Sau đó hắn bấm vào, phát hiện video phổ biến nhất trên Weibo đã có gần 20 ngàn lượt bình luận, lượt thích cũng có mấy trăm ngàn. Trên Weibo là đoạn video Tô Bạch bắn pháo hoa ngày hôm qua. Nó được quay bởi một người nào đó trong khu dân cư trên sân thượng tầng 20. Ở Bạc Thành không có nhiều tòa nhà trên 20 tầng, cho nên, từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy phong cảnh toàn bộ Bạc Thành. Bởi vậy, pháo hoa khắp thành phố đều bị cô ấy quay lại. Mà bởi vì pháo hoa do tiệm mì khô Tô Bạch bắn, thế là, cái tên này chỉ có một vài thành phố biết đến, đến hôm nay, hoàn toàn vang dội khắp đại giang nam bắc. Trường hợp này, tự bản thân Tô Bạch cũng không ngờ đến. Hắn sở dĩ làm như thế là vì không nghĩ ra cách nào hay để gửi lời chúc mừng sinh nhật. Vì vậy, hắn liền đưa ra kế sách trẻ con để cho toàn bộ quán mì Tô Bạch bắn pháo hoa cả đêm. Tô Bạch đọc một vài bình luận trên Weibo, những bình luận hầu hết đều là thật lãng mạn hoặc là thật đẹp cùng với hâm mộ những người ở khu vực Bạc Thành có thể nhìn thấy trận pháo hoa này. Đương nhiên, trong đó cũng có không ít những bình luận khiếm nhã. Chỉ là, ở Bạc Thành không có bao nhiêu người đi làm, hầu hết đều ở nông thôn và không phải đang trong mùa gặt lúa mạch. Hơn nữa, hôm nay là chủ nhật. Mọi người không những không bị ảnh hưởng bởi những bình luận khiếm nhã, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ khi có thêm vài thứ thú vị trong cuộc sống bình thường này. Trừ ngày Tết, hoặc là người có tiền kết hôn, bình thường rất khó thấy pháo hoa đẹp như vậy, mà lại là một trận pháo hoa kéo dài nữa. Tô Bạch nhớ rất rõ, lúc hắn còn đi học ở Bạc Thành, có một gia đình giàu có kết hôn, họ đã đốt pháo hoa bên cạnh trường học của họ suốt mấy tiếng đồng hồ, bao gồm cả giáo viên, tất cả đều đứng trên hành lang nhìn ngắm say sưa. Lúc đầu hắn không nghĩ nhiều đến thế, nhưng lại nhờ nó mà có nhiều chuyện tốt. Cái này có lẽ gọi là niềm vui bất ngờ. Mà niềm vui bất ngờ của Tô Bạch, lại không chỉ như vậy. Cũng không lâu sau, Trần Đức lại gọi điện thoại tới, vì chuyện này được tìm kiếm nhiều nhất nên buổi trưa hôm nay, toàn bộ tiệm mì khô Tô Bạch ở An Bắc đều đông nghịt người. Thậm chí, còn có người đặc biệt từ nơi khác đến để thử món mì chưa được biết đến này, xem nó có gì đặc biệt hay không. Sau khi Trần Đức cúp điện thoại, không lâu sau, có người từ thành phố gọi điện thoại tới. Tô Bạch vốn tưởng rằng trách cứ hắn chuyện ngày hôm qua bắn pháo hoa suốt cả đêm ở Bạc Thành, nhưng không nghĩ tới lại nhận được những lời khen ngợi. Bởi vì đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Bạc Thành nằm trong nhóm tìm kiếm nhiều nhất, Tô Bạch ngày hôm qua ném mấy triệu để chúc mừng sinh nhật bạn gái, khiến cho rất nhiều người không biết Bạc Thành, đều biết đến Bạc Thành. Mà thành phố cũng mượn cơ hội này, bắt đầu công khai tuyên truyền Bạc Thành ở trên mạng, như Bạc Thành là quê hương của Hoa Đà, là quê hương của Tào Tháo và nhiều cái khác. Bởi vì, có lưu lượng truy cập mới có thể mang lại lợi ích về kinh tế, cơ hội này không phải lúc nào cũng có sẵn. Còn về Tô Bạch bắn pháo hoa cả đêm làm phiền dân, chính là giúp cho công ty Tô Bạch càng ngày càng lớn mạnh thêm. Vì tạo công ăn việc làm cho một nghìn người ở toàn bộ Bạc Thành, cùng với đặt trụ sở chính của công ty ở Bạc Thành, cũng đủ để trung hòa rồi. Không có một người nào so với chính chuyền Bạc Thành càng hi vọng Tô Bạch phát triển mạnh mẽ hơn. Bởi vì Tô Bạch càng lớn mạnh, đóng thuế hàng năm càng nhiều. Chẳng có người nào muốn GDP hàng năm của mình nằm dưới đáy, năm ngoái nhờ thu thuế Tô Bạch, GDP Bạc Thành đã tăng lên vài bậc. Tô Bạch không khỏi bật cười, xem ra, nhờ vào nó mà đem lại rất nhiều lợi tích cho Bạc Thành rồi. Thương hiệu nhà mình được quảng bá rộng rãi và có triển vọng cống hiến cho quê hương. Xem ra, cái hành vi tự phát của mình rất đáng giá nha! Thức dậy đánh răng rửa mặt, rời khỏi giường rồi thì không còn cảm giác buồn ngủ nào nữa. Mà sau khi Tô Bạch đánh răng rửa mặt xong, vừa hay Khương Hàn Tô mở cửa và mang theo vài đồ ăn trở về. Tô Bạch cười đi tới, sau đó ôm cô lên, xoay mấy vòng trong sân. "Cậu đúng là phúc tinh của tớ mà." Tô Bạch cười nói. Nếu như không phải muốn chúc mừng sinh nhật Khương Hàn Tô, Tô Bạch đương nhiên sẽ không đi làm chuyện như vậy. "Hừ!" Khương Hàn Tô bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác. "Cậu sao thế?" Tô Bạch hôn một cái lên gò má hoàn mỹ của cô, hỏi: "Là ai chọc cậu?" "Còn có thể là ai." Khương Hàn Tô giãy giụa, sau đó nhíu mũi một cái, nói: "Tớ vừa đọc tin tức xong, pháo hoa cậu mua ngày hôm qua, thì ra là tốn đến mấy triệu." "A, dù sao cũng là khói màu, từ mười giờ bắn tới năm giờ ngày hôm sau, hình như cần hơn 100 ống thì phải?" Tô Bạch nói. "Một quán một trăm ống, 160 quán chính là 16,000 ống." Khương Hàn Tô hỏi: "Một ống bao nhiêu tiền?" "Ba trăm đồng." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô tính toán một chút, sau đó trợn to hai mắt, nói: "Đó chính là 480 vạn?" "Trời ạ, 480 vạn, cậu còn nói sinh nhật này không đủ tốn kém, 480 vạn nha! Tớ phải đi làm bao nhiêu năm mới có thể kiếm được một số tiền như vậy cơ chứ! Sao cậu có thể lãng phí đến như vậy?" Khương Hàn Tô tức giận hỏi. "Ngày hôm qua không phải cậu còn thấy rất cảm động sao? Còn khóc bù lu bù loa nữa." Tô Bạch nói. Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Nếu tớ biết sự cảm động này là dùng nhiều tiền để đổi lấy, tớ sẽ không khóc đâu. Còn nữa, pháo hoa có gì đáng xem, nhiều tiền như vậy, cậu lãng phí như vậy, còn không bằng đưa cho tớ đi, có khi còn tốt hơn là tặng cho không khí." "Cậu thật sự muốn à?" Tô Bạch cười nói: "Nếu cậu thật sự muốn, bây giờ tớ đưa cậu ngay." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Quên đi, tớ muốn nhiều tiền của cậu làm gì." "Được rồi." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô và cầm lấy đồ ăn cô đang xách, sau đó nói: "Có lẽ là vô tình cắm liễu liễu lại xanh, số tiền này đúng là tặng cho không khí, không chỉ tặng cho không khí, mà còn kiếm lời mấy chục triệu." "Bởi vì trận pháo hoa suốt đêm qua ở Bạc Thành, hiện tại bao gồm Tô Bạch, cùng với Bạc Thành, đã nằm trong nhóm tìm kiếm nhiều nhất rồi. Ở trên thế giới này, chỉ cần là công ty, không cần biết là công ty gì, đều phải quảng bá. Bởi vậy, mỗi một công ty đều có bộ phận marketing. Như câu mùi rượu cũng sợ ngõ nhỏ sâu, những công ty này vì quảng bá và để lan truyền danh tiếng của bản thân, bình thường sẽ đi mời các minh tinh làm đại sứ hình tượng, sau đó đem video quảng cáo đưa lên tivi, mà cái này, không chỉ tốn mấy chục triệu là có thể làm được đâu." "Nhưng bởi vì ngày hôm qua tổ chức sinh nhật cho cậu, hiện tại các truyền thông lớn đều đưa tin về chuyện này, điều này vô hình trung là đang quảng bá giúp cho quán mì của chúng ta. Hơn nữa, hiệu quả như thế này có thể tốt hơn gấp mấy lần so với mời minh tinh về làm đại sứ hình tượng quảng bá. Bởi vì quảng cáo nói đơn giản là quảng cáo, khán giả biết là quảng cáo, trừ những người hâm mộ ra, họ sẽ không có hứng thú quan tâm đến. Nhưng viêc quảng cáo trá hình của chúng ta lại có thể khiến cho rất nhiều người hứng thú với mì khô." "Cậu có biết mì khô là gì không? Cậu không biết, mọi người không biết, chính là hứng thú." Tô Bạch cười nói.