Chương 102: Tớ thích cậu

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:02:28

"Các cậu đi ăn cơm đi, kêu tớ đi làm gì? Tớ không có tiền." Sau khi ra khỏi trường học, Khương Hàn Tô giãy giụa nói. "Yên tâm, tớ mời, cậu không cần trả tiền, cứ ăn thoải mái đi." Tô Bạch cười nói. Thật ra, lần tụ hội này của bọn họ, phần lớn mỗi người đều góp vào đôi chút bởi vì mọi người vẫn còn là học sinh. Bạn trả tiền cho hai hay ba người là tốt lắm rồi. Lần tụ hội này nhiều người như vậy, nào có ai có nhiều tiền trả hết cho toàn bộ? Nhưng Tô Bạch có, vấn đề này hoàn toàn có thể giải quyết được. Nếu mọi người đi ăn, Tô Bạch nhất định sẽ âm thầm thanh toán tiền trước. Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì. Cô chợt phát hiện, người mà mình cực kỳ không muốn thiếu ân tình nhất là Tô Bạch. Nhưng lại là người cô chấp nhận nợ ân tình nhất. Điểm ấy có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng sự thực chính là như vậy. Nếu như lần tụ hội này, người mời khách trả tiền là người khác, như vậy cô tuyệt đối không đến. Chỉ là, nếu thiếu nợ thì làm sao trả hết được đây? "Người đi không ít? Sao cậu có nhiều tiền để trả đến vậy?" Khương Hàn Tô hỏi. Vấn đề này Khương Hàn Tô muốn hỏi từ sớm rồi, Tô Bạch cũng chỉ là một học sinh thôi! Trên người hắn sao có nhiều tiền đến vậy cơ chứ? Mấy tháng này, Tô Bạch mời cô ăn rất nhiều món, hẳn là tốn không ít tiền. Có lúc, Khương Hàn Tô rất lo lắng, lo lắng tiền hắn có không phải đến từ công việc chính đáng. "Tớ biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ hỏi vấn đề này, yên tâm, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ biết thôi." Tô Bạch cười nói. "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nói: "Tớ đồng ý đi cùng cậu rồi, cậu có thể buông tay tớ ra được không?" Tay nhỏ vẫn bị hắn nắm, cảm giác rất ngại ngùng. May là đang ở ngoài trường, nếu không thì mình không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác rồi. "Tại sao phải buông?" Tô Bạch cười hỏi. "Tớ chưa đồng ý với cậu." Khương Hàn Tô nhăn cái mũi đáng yêu nói. "Nhưng cậu thích tớ!" Tô Bạch cười nói. "Tớ nói thích cậu khi nào?" Khương Hàn Tô hỏi. "Không thích tớ thì tại sao lần trước cậu chủ động nắm tay tớ? Không thích tớ thì tại sao ngày sinh nhật của cậu, cậu muốn tớ ôm!" Tô Bạch nắm chặt tay nhỏ của cô ấy, cười nói: "Tớ biết trong lòng cậu vẫn lo lắng sau này tớ sẽ vứt bỏ cậu nên không dám để cho bản thân mình đồng ý quá sớm, nhưng nếu hai người thích nhau, nắm tay nhau là được rồi." Tô Bạch nói xong, lại cười nói tiếp: "Tiểu Hàn Tô, từ khi tớ theo đuổi cậu, từ cái ngày cậu bắt đầu rung động vì tớ thì cuộc sống của cậu cũng chỉ có thể có một tình yêu duy nhất, hoặc là cậu được tớ thương yêu trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, hoặc là cậu bị tớ vứt bỏ trở thành người con gái đáng thương nhất trên thế giới này. Một người con gái như cậu sẽ không có lựa chọn thứ ba." Tô Bạch cười hỏi: "Đúng hay không?" Khương Hàn Tô mím mím môi, đúng là không có lựa chọn thứ ba. Cả đời này cô chỉ yêu một lần dủy nhất và chỉ có thể yêu một người. Hoặc là cùng hắn hạnh phúc cả đời, hoặc là bị hắn làm cho tổn thương, sau đó đóng chặt trái tim mình lại và dùng rất nhiều năm để hàn gắn vết thương trong lòng. Chữa khỏi thì tốt, nếu không khỏi, khả năng sẽ giống một bông hoa tàn, chậm rãi khô héo. "Và cậu thường không nghĩ đến điều tích cực, cậu luôn lo lắng tớ sẽ vứt bỏ cậu, nhưng luôn có hai sự lựa chọn, mỗi cái có tỷ lệ 50%! Cậu nghĩ tớ sẽ vứt bỏ cậu, sau này trở thành tra nam thay lòng đổi dạ, nhưng sao cậu không nghĩ tới cái tỷ lệ 50% kia, tớ sẽ đối xử thật thật tốt với cậu?" Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô bỗng nhiên dừng lại. "Sao vậy?" Tô Bạch hỏi. "Tô Bạch, thì ra cậu có tỷ lệ 50% sẽ trở thành tra nam!" Khương Hàn Tô nước mắt lưng tròng, lần này cô bật khóc. Ngay lúc này, cô đột nhiên cảm thấy rất đau lòng! "Chúng ta chia tay đi." Khương Hàn Tô nói xong, dùng tay nhỏ lau nước mắt một cái. Lần này cô khóc thật rồi. Nước mắt không ngừng rơi xuống. 50% sẽ vứt bỏ cô. Điều này thật đáng sợ. Ban đầu cô nghĩ chỉ khoảng 10% hoặc là 5% thôi. Bởi vì khoảng thời gian này, Tô Bạch biểu hiện rất tốt, cô có thể cảm giác được sự chân thành từ hắn Chỉ là bởi vì cha mình đối xử rất tốt với mẹ trước khi bỏ mẹ mình, cho nên mới làm cho Khương Hàn Tô chưa đồng ý với hắn được. Nhưng đây là 50%. Khương Hàn Tô nghe xong rất đau lòng, rất tổn thương! Khóe miệng Tô Bạch giật giật, hắn buông tay Khương Hàn Tô ra, sau đó hai tay không ngừng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô ấy, đem khuôn mặt nhỏ của cô ấy xoa thành nhiều hình dạng khác nhau. "Khương Hàn Tô, là ví dụ, là ví dụ thôi! Trăm phần trăm tớ thích cậu, trăm phần trăm sẽ không vứt bỏ cậu, cậu có tin hay không? Những lời này tớ nói rất nhiều lần? Bởi vì cậu không tin, tớ mới lấy ví dụ! Ý định ban đầu của tớ không phải là vậy! Ý tớ muốn là để cậu suy nghĩ ngoài việc vứt bỏ cậu ra, tớ còn có thể yêu thương cậu và bảo vệ cậu!" "Khương Hàn Tô, tớ sắp bị cậu chọc cho phát điên rồi." Tô Bạch nói. Vì sao cô ấy có thể ngốc đến vậy? Trước đây rõ ràng không phải như vậy mà! Lẽ nào con gái rơi vào lưới tình, đầu óc sẽ ngốc nghếch vậy sao? Nhưng vì sao mình lại cảm thấy cái ngốc nghếch này rất là đáng yêu! "Còn nữa! Khương Hàn Tô, cậu chia tay với "con em nó" sao?" "Từ lúc nào tớ đồng ý làm bạn gái của cậu?" Tô Bạch dùng tay vuốt khuôn mặt trắng mịn của cô ấy, sau đó bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy chu lên. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của cô ấy, Tô Bạch nhìn một lúc, sau đó buông tay ra, lau khô nước mắt cho cô ấy. "Quên đi, ai bảo đáng yêu đến vậy, tớ tha thứ cho cậu." Tô Bạch nói. Bị hắn vuốt khuôn mặt là một chuyện rất là xấu hổ với Khương Hàn Tô. Cho nên, sau khi Tô Bạch buông tay, cô ấy bắt đầu phản công. Chỉ là, cô ấy vừa mới nhào tới muốn cắn Tô Bạch, liền bị Tô Bạch ôm vào trong lòng. "Khương Hàn Tô, cậu quên là thi cấp 3 xong rồi à?" Tô Bạch cười hỏi. Thân thể cô ấy rất mềm, có mùi thơm thoang thoảng, Tô Bạch ôm và ngửi mái tóc mềm mại của cô ấy rất thoải mái. Đây là điều hơn một tháng nay hắn luôn mơ ước, cuối cùng cũng ôm rồi. Cô gái này, càng hiểu rõ, càng tiếp xúc nhiều, hắn càng thích. Trước đây chỉ là thầm mến, bây giờ là lưu luyến không quên. Khắc vào tận sâu trong xương tủy. Không có gì trên đời có thể làm cho Tô Bạch cảm thấy thích hơn Khương Hàn Tô nữa cả. Thích cô ấy, là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời? Khương Hàn Tô, tớ thật sự rất rất rất thích cậu! "Buông tớ ra!" "Không buông." "Tớ không dám nữa." "Tớ thích cậu." "Hả?" "Tớ nói, tớ thích cậu." "Tại sao cậu nói cái này?" "Không tại sao cả, chỉ là thích cậu thôi, Hiện tại, tớ thích cậu cho nên mới nói ra!" "Khương Hàn Tô, sao cậu được người khác thích đến vậy cơ chứ?" "Tớ, tớ không biết!"