Nếu đã biết được suy nghĩ của cô ấy, Tô Bạch liền buông bàn tay của cô ấy ra.
Hiện tại cưỡng ép cầm tay của cô ấy, Khương Hàn Tô thật sự không thể nào làm gì được hắn.
Chỉ là với mối quan hệ hiện tại của hai người, không cần thiết phải làm như vậy.
Dù đã từng cầm tay của cô ấy, hay là ôm, hôn cô ấy cũng được, tất cả đều là do Tô Bạch mạnh mẽ chiếm hữu.
Vậy thì một lần nữa theo đuổi cô ấy, không phải là làm cho cô ấy cam tâm tình nguyện để cho hắn cầm tay, để hắn ôm thôi sao?
Chuyện này kỳ thật cũng không quá khó gì cả, bởi vì trong lòng Khương Hàn Tô có hắn rồi.
Hơn nữa, đây là chuyện Khương Hàn Tô luôn chờ mong trong lòng.
"Tuần sau tớ dẫn cậu đi xem phim. Nói mới nhớ, cậu chưa từng đi đến rạp chiếu phim để xem phim điện ảnh."
"Ừm. Hình như cậu chưa từng xem phim Titanic, năm nay vừa lúc tái chiếu bộ phim Titanic." Tô Bạch nói.
Titanic được công chiếu vào năm 1997. vừa công chiếu nó đã khuynh đảo toàn cầu và cũng là quán quân phòng bán vé toàn cầu vào năm đó.
Thời gian trôi qua 15 năm, bộ phim này được tái chiếu thêm lần nữa dưới định dạng 3D trong nước.
Năm nay vừa tròn một trăm năm vụ đắm tàu Titanic.
Bộ phim đã được phát hành tại Trung Quốc vào tháng 3, và doanh thu phòng vé cuối cùng là hơn 900 triệu.
Đối với một bộ phim điện ảnh làm lại từng được rất nhiều người xem qua, cái thành tích này không thể nghi ngờ là kinh người.
Khương Hàn Tô còn chưa có đi xem phim chiếu phim lần nào, bộ phim này cô cũng chưa từng xem.
Kiếp trước, vào khoảng độ tuổi này, Tô Bạch cũng chưa từng đi vào rạp chiếu phim. Lần đầu tiên hắn đi vào rạp chiếu phim là vào năm 2013. Và bộ phim Titanic này cũng là bộ phim hắn xem trong máy vi tính vào năm 2013.
Thật ra, Tô Bạch không thích xem những bộ phim nước ngoài nên Titanic xem như là một trong số ít những bộ phim nước ngoài hắn xem.
Trong số đó có những bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng như Avenger, Transformers, Tô Bạch không thích xem cho lắm.
"Tại sao trước đây cậu không nghĩ tới dẫn tớ đi xem phim. Nếu không cho cậu cầm tay, cậu sẽ dẫn tớ đi xem à?" Khương Hàn Tô bĩu môi, nói: "Trước đây còn nói thích tớ đấy, nếu thực sự thích tớ, làm sao có khả năng trong hơn nửa năm cậu không dẫn tớ đi xem phim điện ảnh trong rạp lần nào? Quả nhiên là mất đi mới biết quý trọng, càng là như vậy, sau này càng không thể để cho cậu cầm tay rồi."
Tô Bạch: ". . ."
Tô Bạch lúc ban đầu nghĩ đến việc dẫn cô ấy đi xem phim, chỉ là hắn biết khi đó dẫn cô ấy đi, cô ấy nhất định từ chối.
Sau khi mối quan hệ giữa hai người khá hơn, Tô Bạch cũng quên chuyện này đi.
Thời gian nghỉ hè dài như vậy, nên dẫn cô ấy đi xem phim điện ảnh mới đúng.
Dù sao, Khương Hàn Tô còn chưa bao giờ đi vào rạp chiếu phim.
Tô Bạch nói: "Là tớ sai, tớ nên dẫn cậu đi sớm hơn."
"Không sao cả, tớ đùa cậu thôi." Thấy Tô Bạch xin lỗi, Khương Hàn Tô trái lại xấu hổ nói.
Cô chỉ là không muốn để hắn cầm tay, để không cho hắn tiếp tục được voi đòi tiên. Cô không trách Tô Bạch không có dẫn cô đi xem phim.
Tô Bạch cười nói: "Tớ biết."
Hắn biết ý của Khương Hàn Tô là gì.
Tô Bạch mới vừa nói xong, liền nghe được tiếng sấm giữa bầu trời vang lên.
Xong, sắp mưa rồi.
Tô Bạch nói thầm một tiếng gay go, tuy bọn họ có mang một cây dù rất lớn, nhưng bây giờ cây dù còn đang trong giỏ xe đạp.
"Tớ có thể cầm tay cậu không? Tớ cùng cậu chạy đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô duỗi bàn tay trắng như tuyết của cô ra.
Tô Bạch kéo tay của cô ấy, sau đó lao nhanh về phía con đường về.
Nhưng trời âm u rất lâu, mưa ngưng tụ trong tầng mây cũng rất lâu.
Lần này, không phải là cơn mưa nhỏ róc rách tí tách kéo dài, mà là cơn mưa tầm tã kèm theo sấm chớp nổ vang giữa bầu trời.
Mưa to trút lên người hai người, Tô Bạch không hề nghĩ ngợi, kéo Khương Hàn Tô chạy về hướng con đường nhỏ.
Mưa lớn như vậy, chạy đến quán bán nước nhỏ là không thể rồi, nhất định phải vào trong cái chòi ở bên bờ sông tránh cơn mưa này trước.
May là cái chòi bên bờ sông cách bọn họ không xa, sau khi chạy tới nơi cũng chỉ ướt tóc một chút.
"Tớ nên cầm dù đi theo." Tô Bạch nói.
Dù là cây dù lớn có thể che được hai người. Lý do Tô Bạch mua loại dù này chính là nghĩ tới thời điểm ở dưới cơn mưa to có thể cùng với cô ấy che cùng nhau và bước chậm dưới cơn mưa.
Ý nghĩ rất hay, chỉ là cầm loại dù lớn này thực sự quá nặng, rất không tiện cầm đi dạo phố, thế là Tô Bạch lười biếng không cầm theo.
Hắn cũng không nghĩ tới hai người có thể đi dạo vòng quanh bên sông Qua lâu như vậy, cũng không nghĩ tới lái xe lâu như vậy mà trời không mưa, chỉ mới đi dạo nửa giờ bên sông Qua thì trời liền trút cơn mưa lớn.
Nếu như sớm biết trời mưa, cây dù kia Tô Bạch nhất định sẽ cầm theo.
Nếu như cầm, bây giờ hai người bọn họ có thể nhàn nhã bước chậm trong mưa rồi.
Thật lãng mạn biết bao!
Thực sự là đáng tiếc, cứ nghĩ rằng mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, hiện tại gió đông đến rồi, công cụ thì lại quên cầm.
"Cậu cũng không nhắc tớ." Tô Bạch nặn nặn bàn tay Khương Hàn Tô.
"Chuyện này không liên quan gì đến tớ, cậu đừng bắt nạt tớ nha!" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, nói: "Còn nữa, bây giờ đến chòi rồi, cậu nên buông tay của tớ ra mới đúng chứ."
"Hừ, một ngày nào đó cậu sẽ chủ động cho tớ cầm tay." Tô Bạch khẽ hừ một tiếng, sau đó buông tay cô ấy và ngồi xuống chiếc ghế đá ở giữa chòi.
Ban đầu hắn muốn nằm xuống ghế đá bên rìa chòi, nhưng mưa to đến nỗi làm cho những ghế đá bên rìa đều bị nước mưa làm cho ướt nhẹp.
Khương Hàn Tô ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, sau đó hai tay nâng cằm mình lên, nhìn hình ảnh mưa rơi tạo nên những gợn sóng trên sông bên ngoài chòi.
Khương Hàn Tô một màn này rất đẹp, cô ấy nâng cằm nhìn mưa, sau lưng cô ấy chính là từng bức màn mưa.
Hơn nữa, những chòi này đều mô phỏng theo lối kiến trúc cổ đình thời Tần Hán.
Tô Bạch say sưa nhìn hình ảnh này, có chút không muốn tỉnh lại.
Khương Hàn Tô phối hợp với phong cảnh, tạo thành hiệu ứng tuyệt đối tăng gấp đôi.
Tô Bạch nghĩ đến, liền lấy điện thoại di động ra chụp cô ấy.
Mình có thể thay đổi hình nền rồi.
Tô Bạch phát hiện chỉ cần có Khương Hàn Tô, cứ một khoảng thời gian là hắn muốn thay đổi hình nền một lần.
Kiếp trước, Tô Bạch có thể sử dụng hình nền rất lâu, trừ khi đổi di động thì hắn mới thay đổi hình nền.
Động tác của Tô Bạch làm cho Khương Hàn Tô chú ý đến, cô quay đầu hỏi: "Cậu chụp cái gì vậy?"
"Cậu!" Tô Bạch cười và cầm hình ảnh trong tay cho cô ấy nhìn một chút, nói: "Rất đẹp đúng không?"
Nhìn người con gái xinh đẹp nâng cằm ngồi trong chòi nhìn về phương xa, Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Tớ không biết."
"Cậu không biết thì để tớ nói cho cậu biết." Tô Bạch nói: "Rất đẹp."
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Mưa còn đang rơi, hai người đều không nói lời nào, Tô Bạch nhìn những người che dù câu cá bên bờ sông cách đó không xa.
Thời điểm trời mưa che dù câu cá, bên cạnh lại ôm Khương Hàn Tô.
Đây mới là giấc mơ lớn nhất của một người đàn ông?
Tô Bạch thật sự rất chờ mong nó sẽ đến vào một ngày nào đó.
Tô Bạch lại đi nhìn giữa sông một chút, nơi đó có không ít thuyền nhỏ đang trôi lênh đênh.
Nếu như cùng Khương Hàn Tô chơi thuyền trên hồ, cảnh tượng kia hình như cũng rất đẹp.
Tô Bạch phát hiện, bất luận hắn thấy cái gì, đều muốn mang theo Khương Hàn Tô đi thử một chút.