Tô Bạch đưa tay kéo ống tay áo Khương Hàn Tô, kéo cơ thể mảnh khảnh của cô đến gần mình.
Tô Bạch xoay người, nhìn đám học sinh chạy ngang qua bọn họ, kêu lên:
- Lại đây.
- Chào, Bạch ca. - Người học sinh kia đi tới trước mặt Tô Bạch, dè dặt nói.
- Cậu bị mù à? Không thấy có người đứng đây sao?- Tô Bạch cau mày hỏi. Nếu hắn không kịp kéo thì chắc chắn là người này đã đụng vào người Khương Hàn Tô rồi
- Không, không thấy, sắp bắt đầu giờ học, em sợ muộn giờ nên vội chạy nhanh cho kịp. - Người học sinh kia trả lời.
- Lớp mấy? - Tô Bạch hỏi.
- Lớp 8. - Cậu ta trả lời.
- Lớp 8 chạy lên lầu dành cho lớp 9, còn nói sợ đến muộn? Thời gian nghỉ giữa tiết này là 20 phút, bây giờ cách tiết học tiếp theo còn 5 phút, cậu nói với tôi sắp đến giờ học? Lớp của cậu giỏi lắm nha! Có lá gan lớn hơn chúng ta nhiều.
Tô Bạch chỉ vào Khương Hàn Tô, cười lạnh nói:
- Cô ấy học ở ban 12, tôi cũng là ban 12, chúng tôi là bạn học gần ba năm, trước kia tôi còn không dám, cậu vậy mà dám?
- Bạch ca, là em không biết chị ấy là bạn gái của anh! - Người học sinh kia nghe vậy sợ hãi đến phát khóc, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến người sau lưng Khương Hàn Tô lại chính là Tô Bạch, càng không nghĩ đến Khương Hàn Tô dĩ nhiên là bạn gái Tô Bạch. Không phải nói Khương Hàn Tô không có bạn trai sao?
Nếu như biết Khương Hàn Tô là bạn gái Tô Bạch, dù cậu ta có bao nhiêu lá gan cũng không dám làm như vậy!
- Cậu, lớp 8 ban mấy? - Tô Bạch hỏi.
- 7, ban 7. - Cậu ta nói.
- Cậu trở về đi, sau khi tan học để Vương Vĩnh tới đây gặp tôi. Mặt khác, Khương Hàn Tô không phải bạn gái của tôi, cậu mà nói bậy bạ, hậu quả gì cậu cũng biết rồi đấy. - Tô Bạch nói.
- Dạ dạ. - Nam sinh kia gật gật đầu, trực tiếp chạy mất dép.
- Cậu ấy cố ý? - Cậu học sinh lớp 8 kia vừa đi, vẻ mặt Khương Hàn Tô hơi phức tạp hỏi.
- Một ít người đùa giỡn quen dùng chiêu trò này, làm bộ chạy cuống lên, sau đó cố ý đụng vào một vài nữ sinh xinh đẹp, sau đó là có thể thuận thế ôm một hồi, tiếp theo là nói xin lỗi nữ sinh kia, nói mình không phải cố ý. Làm như vậy chắc chắn một điều, nữ sinh không thể làm gì được bọn họ. - Tô Bạch trả lời.
- Chỉ là hắn quá coi thường cậu, nếu như hắn thật sự đụng vào cậu, e là chủ nhiệm lớp sẽ không dễ dàng tha thứ. - Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
- Nếu như tôi không xoay người, hắn không đụng được tôi. - Khương Hàn Tô nói.
- Vậy ngược lại là do lỗi của tôi rồi?- Tô Bạch hỏi.
- Lẽ nào không phải?- Khương Hàn Tô hỏi ngược lại.
Tô Bạch không cùng nàng tranh luận cái này nữa, mà là nói:
- Hiện tại, cậu nên tin tưởng vào lời nói của tôi, nếu như tôi thật sự nghĩ động tay động chân với cậu, tôi đã sớm làm ra hành động giống cậu ta rồi. Cậu phải biết, chúng ta cùng một lớp, tôi có thể có rất nhiều cơ hội tạo ra nhiều tình huống bất ngờ. Huống hồ vừa rồi tôi vừa mới kéo cậu, hoàn toàn có thể nắm tay mà không cần phải kéo ống tay áo.
- Cậu dám làm như vậy, tôi sẽ dám nói cho chủ nhiệm lớp bbiết - Khương Hàn Tô mày liễu dựng thẳng.
- Chủ nhiệm lớp hiện tại không thể ép được tôi. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy cảm thấy hụt hẫng, sau đó nói:
- Cậu không thể không chọc tôi được không?
- Thật sự tôi không có trêu chọc cậu, trước đây có lẽ là sẽ có ý nghĩ này, nhưng hiện tại thì không. - Tô Bạch lắc đầu nói.
- Vậy cậu vừa mới ở trong phòng học muốn làm cái gì?- Khương Hàn Tô hỏi.
- Tôi không muốn làm gì hết, chỉ là nhìn thấy tay của cậu bị đỏ lên do cầm sách vở khá nặng và có chút vất vả nên tôi chỉ muốn đến giúp cậu cầm một ít. - Tô Bạch nói.
- Còn nói không phải trêu chọc tôi? - Khương Hàn Tô đau đầu nói.
- Cái này tính sao?-Tô Bạch hỏi.
- Công tâm mà nói, chẳng lẽ cái này không phải chiêu trò trêu chọc cao minh của cậu sao? Cậu cho rằng tôi không biết cậu nghĩ cái gì à? - Khương Hàn Tô cười lạnh nói.
- Cái này sao cậu lại hiểu được? - Ánh mắt Tô Bạch có chút quái lạ.
Hắn chợt phát hiện, Khương Hàn Tô ở kiếp này khác với những gì mà hắn nghĩ.
Không đúng, hai người ở kiếp trước rất ít khi giao tiếp, tổng cộng chưa từng nói qua vài câu.
Khương Hàn Tô lúc này, mới chân chính là Khương Hàn Tô.
- Cậu nghĩ tôi chưa từng xem phim truyền hình đúng không? - Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch:
- . . . ? !
- Haiz, Tô Bạch, cậu đừng trêu chọc tôi nữa có được không, tôi thật không muốn nói chuyện yêu đương, không chỉ ở hiện tại mà coi như là cấp 3, đại học cũng sẽ không. - Khương Hàn Tô bỗng nhiên rất nghiêm túc nói.
- Tôi hiện tại thật sự không muốn trêu chọc cậu. - Tô Bạch cũng rất nghiêm túc nói.
- Vậy cậu có thể đảm bảo sau này cậu sẽ không trêu chọc tôi sao? - Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, nói:
- Không thể.
- Vì sao? - Khương Hàn Tô hỏi.
- Bởi vì tôi sợ sau này tự làm mất mặt mình. - Tô Bạch bỗng nhiên nói.
Kiếp trước, hắn bị mất mặt không ít lần. Vì vậy có vài lời hắn không thể nói quá đầy đủ.
Khương Hàn Tô không biết mất mặt có ý nghĩa gì, nhưng nàng biết Tô Bạch từ chối nàng.
- Nếu cậu không đồng ý với lời nói của tôi, vậy sau này bài tập các môn, kính xin bạn học Tô Bạch hoàn thành đúng hạn. - Khương Hàn Tô bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn không nghĩ tới bản thân mình có một ngày bị Khương Hàn Tô dùng bài tập uy hiếp.
- Hừm, các môn ngữ văn, toán học, tiếng Anh, lịch sử, hoá học, vật lý, chính trị của tôi cũng không quá tốt, vậy kính xin lớp trưởng đại nhân chỉ giáo nhiều hơn! - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô:
- . . . ? !
Toán, tiếng anh, vật lý, hóa học, chính trị thì thôi đi. Ngữ văn, lịch sử nói không tốt là sao?
Khi đến gần lớp học, Khương Hàn Tô bỗng nhiên dừng bước, hỏi:
- Vương Vĩnh là ai?
- Là lão đại lớp 8. Trên cơ bản, toàn bộ học sinh cá biệt lớp 8 đều nghe lời cậu ta. - Tô Bạch nói.
- Cậu muốn làm gì?- Khương Hàn Tô nhíu mày hỏi.
- Không có gì đâu. Tôi chỉ muốn họ nhớ kỹ một điều, Khương Hàn Tô cậu là lớp 9-12 mà thôi. - Tô Bạch cười nói.
Ngày hôm nay, có người đầu tiên to gan lớn mật, ngày mai có thể có người thứ hai nên cần phải giải quyết một lần cho triệt để.
Kiếp trước, hắn không dám quấy rầy nàng, kiếp này tự nhiên cũng không cho người khác quấy rối.
Khương Hàn Tô là lớp 9-12, mà lớp 9-12, là nơi Tô Bạch hắn học.
Đạo lý này, Tô Bạch hiểu, Khương Hàn Tô cũng hiểu.
Vì thế, Khương Hàn Tô bĩu môi, nói:
- Còn nói không trêu chọc?
Tô Bạch xạm mặt lại, nói:
- Còn nói nhảm nữa là tôi trêu chọc cậu thật đây.
Hai người bước vào trong lớp, Tô Bạch đem những câu hỏi đã viết trên bảng trong tiết 1 lau sạch, sau đó viết sáu câu hỏi trong bài thi hắn cầm trong tay lên trên bảng.
Sau khi viết xong lối chữ Khải như nghệ thuật, Tô Bạch ném viên phấn trong tay xuống, đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Tô Bạch nằm trên sách, ngửi mùi hương trang giấy của cuốn sách mới, nghĩ tới mới cùng Khương Hàn Tô nói chuyện, vẻ mặt hắn trở nên đầy quái lạ.
Chỉ trong vài phút, hình tượng Khương Hàn Tô trong tâm trí Tô Bạch bỗng nhiên thay đổi lớn.
Kiếp trước là tiên tử lạnh lùng cao ngạo, lúc ẩn lúc hiện, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, sao bây giờ bỗng nhiên thay đổi phong cách, trở nên đáng yêu như vậy cơ chứ.
Nhưng Tô Bạch suy nghĩ một lát liền đoán ra được nguyên nhân trong đó.
Thân phận thay đổi, đúng là vậy, kiếp trước lúc mình lên cấp 2, thân phận giữa mình và cô quá khác biệt. Khi nhìn nàng chỉ có thể tự ti mặc cảm, tự nhiên coi cô là tiên tử, là nữ thần.
Nhưng kiếp này hoàn toàn không giống. Kiếp này, tuy rằng bản thân mình hiện tại là hai bàn tay trắng, nhưng bất luận tiền tài hay danh vọng mình đều từng có qua.
Vì vậy mà khi nhìn cô trong kiếp này, đương nhiên sẽ không còn sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm giống như kiếp trước.
Kiếp trước, Khương Hàn Tô khiến Tô Bạch tự ti mặc cảm đơn giản chỉ có hai thứ là thành tích và ngoại hình.
Thành tích? Tô Bạch kiếp trước ở trường đại học tốt nhất được rất nhiều người hâm mộ.
Ngoại hình? Không nói đến việc Tô Bạch đã từng thấy qua không ít nữ nhân xinh đẹp, chỉ là ngoại hình của mình không kém hơn Khương Hàn Tô.
Kiếp trước, nhiều người hâm mộ yêu cầu phát trực tiếp đồ nữ trang, không biết có bao nhiêu người ở trên màn ảnh bắn ra một màn đấu kiếm.
Kỳ thực, sau khi Tô Bạch sống lại, bản thân hắn không dự định tiếp tục trêu chọc Khương Hàn Tô, chỉ là ngày hôm nay nói chuyện với nhau ở khoảng cách gần, Tô Bạch chợt phát hiện Khương Hàn Tô có chút đáng yêu, làm sao bây giờ?
Sẽ không tự làm mất mặt mình chứ?