"Nếu là thế, thì thôi vậy." Sử Văn nói.
Giữa mỗi học sinh thường có khoảng cách, Khương Hàn Tô không chỉ là niềm tự hào của ban một, mà còn là niềm tự hào của toàn bộ trường trung học số 1 Bạc Thành, thậm chí là toàn bộ Bạc Thành.
Mặc dù trường trung học số 1 Bạc Thành là ngôi trường tốt nhất, nhưng vì nền kinh tế lạc hậu, đừng nói một vài ngôi trường ở An Nam, ngay cả một vài trường cấp 3 trong một số thành phố ở An Bắc cũng không sánh bằng.
Là một ngôi trường nội thành tốt nhất, trường trung học số 1 cũng chỉ đủ tư cách để tham gia vào cuộc thi ở tỉnh mà thôi.
Trước kia gần như là tham gia cho có, đừng nói lấy vị trí thứ nhất, đến vị trí thứ ba còn không được.
Toàn bộ An Tỉnh có nhiều thành phố như vậy, muốn giành được giải thường trong số những đối thủ cạnh tranh vô cùng khó khăn.
Nhưng Khương Hàn Tô lần này tham gia vào cuộc thi cấp tỉnh và giành được giải thưởng. Không chỉ là giành được giải thưởng, mà còn đứng vị trí thứ nhất, là người xếp vị trí thứ nhất trong môn toán học.
Trong toàn bộ các môn học tham gia thi, môn quan trọng là toán học đạt được điểm số cao nhất.
Cũng chính vì như thế, trường học đã ngoại lệ khen thưởng cho Khương Hàn Tô phần học bổng có giá trị lớn đến như thế.
Nếu như vì ôn tập cho Tô Bạch mà làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của Khương Hàn Tô, vậy thì không được rồi.
Nhìn người con gái bên cạnh lúc quay về lại gầy đi không ít, Tô Bạch thở dài, cô bé này vì cuộc thi cấp tỉnh lần này, xem ra lại chịu không ít khổ sở.
Toàn tỉnh có nhiều thành phố như vậy, các trường cấp 3 hàng đầu đều tập trung ở An Nam, Khương Hàn Tô có thể bộc lộ hết tài năng vượt qua nhiều người để giành được vị trí đứng đầu, đạt được hạng nhất trong môn thi toán học, có thể tưởng tượng được cô ấy khó khăn đến thế nào.
Nhưng may là những nỗ lực của cô ấy đều đáng giá, với học bổng này của trường, sau này cô ấy đối mặt với mình sẽ không còn quá mức tự ti nữa rồi.
Hơn nữa, trong cuộc thi cấp tỉnh này, cô ấy có một trải nghiệm rất tốt, ít nhất có thể rèn luyện sự tự tin của cô ấy. Đã vậy, trải qua cuộc thi này, cũng có thể làm cho cô ấy biết được cô bé mình thích thật ra không kém.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và tức giận của cô ấy, Tô Bạch lại có chút buồn cười.
Vì sao cô ấy lại tức giận, Tô Bạch tự nhiên biết, khẳng định là do sau khi quay trở về trường, cô ấy đã nghe được tin hắn không học ở trường trong hai tuần.
Chủ nhiệm lớp thì đang giữ điện thoại di động của Khương Hàn Tô, vì thế cả hai không cách nào liên lạc với nhau trong hai tuần đó.
Tô Bạch cũng mới vừa nãy biết được cô ấy giành được hạng nhất trong cuộc thi toán học.
Bởi vậy, Tô Bạch tự nhiên không nói cho cô ấy biết mình trốn học là vì có chuyện cần phải làm.
Nhưng dù có nói cho cô ấy biết cũng vô dụng, mình còn không lừa được giáo viên thì làm sao có thể giấu diếm người con gái ở chung với mình sớm chiều được.
Tuyệt đối không nên đánh giá thấp IQ của cô bé này, người con gái ở độ tuổi này có thể ngăn cản được viên đạn bọc đường của Tô Bạch, có thể là một người con gái bình thường hay sao?
Cô ấy không muốn để cho mình bị thương nên bảo vệ bản thân cực kỳ cẩn thận.
"Tan học người khác đi chơi em đừng đi, có vấn đề nào không hiểu thì em cứ đến văn phòng, cố gắng hỏi giáo viên càng nhiều càng tốt." Sử Văn nói.
Sử Văn vừa dứt lời, Thẩm Dao ôm một chồng bài thi tiếng Anh vào.
Sử Văn sáng mắt lên, gọi: "Thẩm Dao."
"Dạ thầy, thầy kêu em có chuyện gì vậy thầy?" Thẩm Dao cười hỏi.
"Hai tuần nay Tô Bạch không có đi học, khi nào em rãnh, em hãy giúp thầy ôn tập các môn học giúp em ấy dùm thầy." Sử Văn nói.
Giáo viên bộ môn rất bận, đặc biệt là giáo viên lớp 11, mỗi ngày đều có rất nhiều bài thi và bài tập cần phải chấm. Hơn nữa, bởi vì đi làm nên có rất ít thời gian đến lớp học. Bởi vậy, lớp trưởng trong lớp là người rất quan trọng, khi không có giáo viên ở lớp thì có thể giúp đỡ bạn học ôn tập kiến thức. Chỉ là Khương Hàn Tô là một ngoại lệ duy nhất, là lớp trưởng nhưng rất ít quan tâm đến chuyện học của bạn học. Em ấy hầu như chỉ tập trung vào việc học của bản thân, nhưng bởi vì thành tích học tập của em ấy quá xuất sắc, cao hơn người khác một mảng lớn, Sử Văn cũng khó mà nói với em ấy được. Hơn nữa, bản thân ông cũng thật sự lo lắng Khương Hàn Tô dành nhiều thời gian đi giúp người khác sẽ khiến cho thành tích của em ấy bị giảm sút. Vì thế, lúc Khương Hàn Tô đi vào, ông muốn Khương Hàn Tô giúp Tô Bạch, ông đã đoán được Khương Hàn Tô sẽ từ chối rồi.
"Dạ được. Nhưng thầy à, chỗ ngồi giữa em và Tô Bạch khá xa, đến môn học là phải đi tới đi lui thì không thuận tiện cho lắm." Thẩm Dao nói.
"Đây là việc nhỏ, lát nữa tôi sẽ đổi chỗ ngồi giúp cho các em." Sử Văn nói.
Sau khi Sử Văn nói xong lại quay sang nói với Tô Bạch: "Em đi theo lớp trưởng tiếng Anh học cho tốt. Lớp 11 rất khác với lớp 10, hơi không chú ý sẽ tụt lại phía sau ngay, đến lúc đó sẽ không dễ theo đuổi kịp."
Sử Văn phí không ít công sức tìm người để giúp hắn ôn tập, cũng thực sự là vì ông thích học sinh này.
Nói đến thành tích học tập của Tô Bạch, thằng nhóc này không phải là người có thành tích cao trong lớp. Trong lớp có rất nhiều học sinh có thành tích tốt hơn nó nhiều.
Nhưng Sử Văn có cách nhìn khác về một vài học sinh và những học sinh đó không thể hoàn toàn dùng thành tích học tập để đối xử được. Ông cảm thấy Tô Bạch sau này tuyệt đối không đơn giản.
Đứa nhỏ này so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì trưởng thành hơn rất nhiều.
Tô Bạch có thể cảm giác được bên cạnh hắn đang có luồng khí lạnh nhắm tới hắn.
Cả người hắn run lên, nếu như thật sự để cho chủ nhiệm lớp thay đổi chỗ ngồi, với tính hay ghen của Khương Hàn Tô, không chừng sẽ vô cùng tức giận.
Sau khi học lớp 11, Tô Bạch mới cùng Khương Hàn Tô ngồi cùng bàn từ tháng trước Chỉ mới ngồi cùng nhau được vài ngày, nếu như đổi chỗ sang Thẩm Dao, hậu quả không cách nào tưởng tượng nỗi.
Thế là hắn lập tức nói: "Không cần đâu thầy, chỗ ngồi này là dựa vào thành tích để xếp, chỉ có em đổi chỗ thì không tốt lắm. Khi tan học em có thể đến nhờ mấy bạn học giúp đỡ là được."
"Hơn nữa, lớp trưởng nhìn như không quan tâm, nhưng mỗi lần em hỏi vấn đề gì thì lớp trưởng đều trả lời em, có phải không lớp trưởng?" Tô Bạch hướng về Khương Hàn Tô cười hỏi.
"Ừm." Khương Hàn Tô nhẹ nhàng gật gật đầu.
Dù có giận Tô Bạch thế nào, cũng không thể để Tô Bạch ngồi cùng một chỗ với Thẩm Dao được!
Mặc dù hai người không hề làm gì, cũng chỉ là ngồi cùng một chỗ, nhưng mình sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"Được, cứ như thế đi, đều là bạn học, giữa bạn học giúp đỡ lẫn nhau mới đúng." Sử Văn nói.
"Được rồi, các em đi ăn cơm đi." Sử Văn nói.
Sử Văn vừa dứt lời, Khương Hàn Tô liền dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Tô Bạch nhìn cô, vội vàng đuổi theo.
"Sao thế? Là người nào chọc tiểu Hàn Tô nhà chúng ta tức giận vậy? Cậu nói đi, tớ đi báo thù cho cậu." Tô Bạch chạy đến bên cạnh Khương Hàn Tô nói.
Kết quả, Khương Hàn Tô không thèm nhìn hắn và tiếp tục đi về phía trước.
Tô Bạch thở dài, xem ra lần này thật sự chọc giận cô ấy rồi.
"Đã lâu không gặp, tớ vừa mới khỏi bệnh, cậu không hỏi tình hình sức khoẻ của tớ thế nào à?" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô vẫn như cũ không nói chuyện.
"Khương Hàn Tô, cậu đừng quá đáng!" Tô Bạch nói.
"Ai quá đáng?" Khương Hàn Tô ngừng lại, tức giận nói: "Tô Bạch, là cậu quá đáng hay là tớ quá đáng? Hai tuần cậu không đi học, cậu thấy thú vị lắm đúng không? Cậu có biết, kiến thức cậu thiếu hụt trong hai tuần phải mất bao lâu mới bù đắp được không?"
"Vậy cậu có biết lý do vì sao tớ không đi học mà xin nghỉ bệnh không? Là vì trong lớp không có cậu, trong trường học không có cậu nên tớ không muốn đi học nữa." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngẩn người, cảm thấy lúng túng và không biết nói gì.
"Cậu đến trường là vì tớ, có, có liên quan gì đến tớ sao?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Không có liên quan gì đến cậu à? Đây chính là lời cậu nói, được lắm, tớ không học nữa, sau này hai chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, chấm dứt tại đây đi." Tô Bạch nói.
"Cậu dám!" Lông mày Khương Hàn Tô dựng thẳng nói.
"Tớ không dám." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, cô từ trong túi lấy ra một xấp tiền giấy, nói: "Đây, đây là tiền thưởng tớ có được từ cuộc thi."
"Cậu nhận được bao nhiêu tiền trưởng trong cuộc thi lần này?" Tô Bạch hỏi.
"10 ngàn đồng." Khương Hàn Tô nói.
"Nhiều như vậy à, vậy cậu trả tiền cho tớ xong thì còn lại không ít." Tô Bạch nói.
Kết thúc nghỉ hè và bắt đầu vào học lại, Lâm Trân đưa cho Khương Hàn Tô mấy ngàn đồng tiền sinh hoạt phí một học kỳ, kết quả là cô bé này vừa đến trường đã đem tiền trả nợ cho hắn.
Vì vậy, cho đến hiện tại, cô ấy vẫn còn thiếu hắn vài ngàn đồng.
Trường trung học số 1 có thể lấy ra số tiền thưởng 10 ngàn đồng, xem ra rất coi trọng việc Khương Hàn Tô giành được vị trí thứ nhất môn toán học trong cuộc tỉnh cấp tỉnh.
Nhưng cũng khó trách, đừng nói là trường trung học số 1, toàn bộ Bạc Thành sợ là khó xuất hiện một học sinh đạt được vị trí thứ nhất trong cuộc thi cấp tỉnh mấy chục năm qua, hơn nữa còn trong cuộc thi toán học.
"Cậu muốn sao? Cậu muốn thì tớ có thể đem số tiền còn lại đưa cho cậu." Nói xong, Khương Hàn Tô lại từ trong túi lấy ra một xấp.
"Thật sự đưa cho tớ?" Tô Bạch cười hỏi.
"Hừm, thật." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cười nói: "Nếu cậu cũng thiếu tiền tớ, sau này cậu sẽ không bắt nạt tớ nữa."
"Vậy cậu giữ tiền của mình đi, tớ còn muốn bắt nạt cậu cả đời đấy." Tô Bạch bỗng nhiên trở mặt nói.
"Không được. . ."