Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi đến quán mì Bạch Tô.
Từ Kỳ đến trước vì tối hôm qua Tô Bạch đã nói chuyện với cậu ta rồi.
Khi hai người đến quán, Từ Kỳ liền cầm bản hợp đồng tới.
Tô Bạch nhận hợp đồng từ tay Từ Kỳ, hắn nhìn một chút sau đó hài lòng đưa hợp đồng cho Khương Hàn Tô.
Từ Kỳ rất nghiêm túc, Tô Bạch nói thêm vào cái gì, cậu ta đều thêm vào cái đó.
Chẳng hạn như một trong số đó là hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp công việc của quản lý.
Tô Bạch không để Từ Kỳ viết hai chữ ông chủ, bởi vì viết hai từ đó Tô Bạch chỉ sợ cô gái này sẽ không ký.
"Cậu xem một chút đi, nếu như có chỗ nào không hài lòng, cậu có thể nói ra, sau đó chúng ta sẽ chỉnh sửa lại." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô gật gật đầu, nhận lấy hợp đồng.
Cô xem rất nghiêm túc, về cơ bản đều nhìn cẩn thận một lần mỗi một điều trên đó ghi.
Không có yêu cầu nào kỳ quái, thân là nhân viên, tuân theo sự sắp xếp công việc của quản lý là đúng rồi.
Cô tới đây đi làm và không muốn nhận bất kỳ đặc quyền nào từ Tô Bạch.
"Toàn bộ đều hài lòng." Khương Hàn Tô nói.
"Được, vậy cậu ký vào đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô gật gật đầu và ký tên của mình xuống ở bên B.
Sau khi ký kết hợp đồng xong, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái này cuối cùng cũng xem như là ký vào trong hợp đồng.
Ký hợp đồng xong, Tô Bạch dẫn cô đi tới ngân hàng, sau đó làm một tấm thẻ ngân hàng.
Tiền lương ở quán mì Bạch Tô không phát tiền mặt, cứ vào ngày 1 hằng tháng là tiền được chuyển trực tiếp vào trong thẻ ngân hàng.
Giúp Khương Hàn Tô làm một tấm thẻ ngân hàng nông nghiệp xong, hai người một lần nữa trở về quán mì Bạch Tô.
"Giờ tớ phải đi làm đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi.
Lúc bọn họ đến ngân hàng cũng đã hơn tám giờ rồi, theo quy định trên hợp đồng, sau tám giờ là chính thức bắt đầu công việc.
"Đương nhiên rồi." Tô Bạch nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Từ Kỳ.
Từ Kỳ ho khan một tiếng, nói thật, cùng ông chủ kết hợp đi lừa một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi rất là xấu hổ.
Nhưng hết cách rồi, ai bảo hắn là ông chủ của mình?
Bản thân mình chỉ là một người làm công, mệnh lệnh của ông chủ nhất định phải phục tùng.
Thế là, hắn nói: "Tiểu Khương à, bắt đầu từ bây giờ, em chính là một thành viên của quán mì Bạch Tô, giờ anh sẽ bắt đầu phân công công việc cho em."
"Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Quản lý, anh nói đi."
"Công việc này cũng không khổ cực cho lắm, ông chủ của chúng ta sắp tới sẽ đi đến các tỉnh thành khác để mở rộng kinh doanh, khụ khụ, bên cạnh cậu ấy không có ai, em hãy đi cùng để giúp đỡ." Từ Kỳ nói.
Khương Hàn Tô nghe xong trợn tròn hai mắt, cô xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Bạch.
Vẻ mặt không phải không tốt lành, mà là vô cùng không tốt lành gì.
"Cậu lại gạt tớ!" Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Quán mì Bạch Tô phát triển đến hiện tại, trình độ nổi tiếng của nó cậu cũng nhìn ra rồi đấy. Nếu quán mì khô Bạch Tô ở Qua Thành có thể nổi tiếng ở khắp nơi, vậy khẳng định phải đi đến những thành thị khác phát triển. Bây giờ trong cửa hàng thật sự không có người nào đi theo tớ được, đúng lúc cậu có thể giúp tớ một tay." Tô Bạch cười nói.
"Tớ không đi." Khương Hàn Tô nói xong, nói tiếp: "Tớ không làm ở đây."
Cùng hắn đi xa nhà, nghĩ đến đã thấy nguy hiểm rồi.
Mình tuyệt đối không thể đi.
Mới có một học kỳ, hắn đã ôm và hôn mình.
Nếu cùng hắn đi đến một thành phố khác, chẳng phải là bị lợi dụng triệt để hay sao?
Không được, tuyệt đối không được!
"Nếu cậu phá vỡ hợp đồng thì cậu phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Cậu muốn đi, hãy thanh toán tiền bồi thường vi phạm hợp đồng trước đã." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nghiến răng nghiến lợi lao tới, tàn nhẫn đạp Tô Bạch một cước, tức giận nói: "Sao cậu cứ luôn bắt nạt tớ thế!"
Tô Bạch đưa tay ôm lấy cô ấy, cười nói: "Được rồi, tớ cũng không lừa cậu nữa. Hàn Tô, tớ nói thật với cậu, để cậu làm việc ở đây, đừng nói là hai tháng, coi như là một ngày, tớ cũng không chịu được. Cậu không phải muốn phần viết văn của cậu đạt điểm cao sao? Nhân dịp nghỉ hè hai tháng, tớ muốn dẫn cậu ra ngoài nhìn thế giới."
Từ Kỳ đứng bên cạnh hai người bọn họ, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Cái gì mà để cậu làm việc một ngày ở đây cũng không chịu được.
Haiz, người làm công chính là người làm công, muốn khóc quá đi.
"Cậu yên tâm, chuyện cậu đang lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Lần này đi ra ngoài, nhiều nhất chỉ cầm tay cậu thôi, hơn nữa lần này dẫn cậu ra ngoài chủ yếu là vì, một là nhìn ngắm thế giới bên ngoài, hai là giúp cậu cải thiện sức khỏe. Với thân thể này của cậu, nếu như không được điều trị, cậu không thể tham gia vào đợt học quân sự ở cấp 3 được."
"Còn nữa, cậu không sợ tớ gặp một người con gái xinh đẹp rồi thích họ sao? Lần này mang cậu đi xem phong cảnh, cũng có thể nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp. Cậu cũng có thể thử xem tớ đối với cậu có phải thật lòng hay không, miễn cho cậu cả ngày lo lắng đề phòng, luôn nghĩ tới việc trả ân tình cho tớ." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, sợ cô ấy không chịu đi, nắm lấy tay cô ấy và đáng thương nói: "Tiểu Hàn Tô, xin cậu đấy, cậu đồng ý với tớ lần này đi."
Khương Hàn Tô nhìn vẻ mặt đáng thương của hắn, mím mím môi, nói: "Cậu nói đấy, cũng chỉ là nắm, nắm tay tớ thôi."
Cô tiếp tục nói thêm: "Nếu như cậu có ý đồ không an phận nào đó, tớ sẽ chạy. Nếu cậu không tìm được tớ, đến lúc đó để xem cậu có nóng vội hay không."
"Ừ." Tô Bạch vội vàng gật đầu: "Chắc chắn không."
"Vậy thì tớ đồng ý với cậu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Thật ra, câu nói khiến Khương Hàn Tô cảm động chính là câu nói cuối cùng của Tô Bạch.
Ra ngoài nhìn ngắm thế giới, Tô Bạch cũng có thể gặp được không ít người con gái ưu tú.
Cô muốn biết, Tô Bạch có đúng là chỉ đối xử tốt với một mình cô hay không.
Nếu không phải, như vậy có thể kịp thời bứt ra.
Mặc dù sẽ chán nản và đau khổ một trận, nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc mình đồng ý làm bạn gái của hắn rồi sau đó lại bị hắn vứt bỏ.
"Đây mới là tiểu Hàn Tô mà tớ thích." Tô Bạch cười ôm lấy cô ấy xoay hai vòng.
"Tớ mà không đồng ý với cậu, cậu liền không thích tớ đúng không?" Khương Hàn Tô tức giận đánh hắn một cái.
"Tiểu Hàn Tô, thì ra là cậu đang nghĩ tới chuyện này, tớ đang ôm cậu đấy, cậu thế mà không từ chối." Tô Bạch cười nháy mắt một cái.
"A, cậu thả tớ xuống." Khương Hàn Tô sợ hãi kêu lên.
Nãy giờ cô đang suy nghĩ về chuyện khác, đúng là không nhận ra Tô Bạch ôm cô lên.
Lần này khác với trước đây, đây là ôm cách mặt đất.
Tô Bạch thả cô ấy xuống.
"Từ Kỳ, làm rất tốt, làm rất chuyên nghiệp, sau này bốn quán mì ở khu vực này đều giao cho anh phụ trách." Tô Bạch cười nói.
"Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ cố gắng." Từ Kỳ nói.
Sau khi rời khỏi quán mì, Tô Bạch mang theo cô ấy đi tới một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động.
"Tớ không muốn mua điện thoại di động." Khương Hàn Tô liền dừng bước khi nhìn thấy cửa hàng bán điện thoại di động.
"Cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ không phải mua cho cậu, tớ mua cho những nhân viên trong cửa hàng mỗi người một chiếc, coi như là phúc lợi thôi." Tô Bạch nói.
"Đừng tưởng rằng tớ không biết suy nghĩ của cậu." Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, nói: "Cậu là đang lấy cớ mua cho những nhân viên trong cửa hàng mỗi người một chiếc, sau đó có thể quang minh chính đại đưa cho tớ rồi."
"Tiểu Hàn Tô nhà ta rất thông minh nha, nhưng tớ làm như vậy thì cậu không có lý do gì để từ chối! Mọi người đều muốn, cậu không muốn chính là đang trở thành một người khác biệt đấy." Tô Bạch cười nói.
Đây là dương mưu, dù cô có đoán được đi chăng nữa, mỗi người đều nhận thì cô nhất định phải nhận.
"Vậy cậu đừng đưa cho họ, tớ nhận là được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Nếu dùng cách của hắn để nhận.
Vậy còn không bằng giúp hắn tiết kiệm tiền.
Hơn nữa, tiền lương mỗi tháng của họ nhiều như vậy, xem như là hiếm thấy ở Qua Thành rồi.
Dựa vào cái gì mỗi người đều được tặng một chiếc điện thoại di động cơ chứ!
Tuyệt đối không được!
Nhưng như vậy.
Mình lại càng nợ nhiều hơn.