Chương 346: Tớ biết

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:17:19

Tô Bạch nằm trên giường, trước mặt hắn là một đôi tất chân nhỏ bé khiến hắn bồn chồn. Nhìn vào đôi chân ngọc được che bởi đôi tất đen, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó đang rất hồi hộp. Khương Hàn Tô đắp chăn, xấu hổ hỏi: "Cậu, cậu đang làm gì vậy?" "Thưởng thức." Tô Bạch trả lời. Đúng vậy, Tô Bạch thật sự là đang thưởng thức. Hắn như một người hành hương, đôi mắt hắn dán chặt vào đôi chân ngọc mang tất chân đen ở trước mặt. Sau đó, hắn nuốt nước bọt một cái và đưa tay chạm vào nó. Vì là tất chân cao cấp nên chạm vào vô cùng mềm mại. Nhưng cho dù đó là một đôi tất chân có chất lượng kém, mang nó lên một đôi chân chân như thế này cũng có thể khiến người ta say như điếu đổ. Tô Bạch dùng tay nghịch ngợm một chút, rồi thấy không hài lòng lắm, hai tay bắt đầu vuốt ve từ mắt cá chân đi lên trên. Từ bắp chân đến đùi, Tô Bạch vuốt ve từng chút một, sợ bỏ sót một chỗ nào đó. Sau khi thỏa mãn cơn nghiện ở tay, Tô Bạch lại bắt đầu, nhưng lần này Tô Bạch không dùng tay mà dùng miệng. Tiếp đến, Tô Bạch giúp Khương Hàn Tô cởi chiếc tất trên chân ra, thay vào một chiếc tất mới tinh khác. ... Đã hơn hai tháng kể từ sự kiện Liên Minh Huyền Thoại vào tháng 9. Bây giờ đã đến tháng mười một, không chỉ có mùa thu, mà còn là sự bắt đầu của mùa đông. Hôm nay trời có tuyết rơi, so với thường lệ thì sớm hơn một chút, nhưng nó không lớn cho lắm. Ngày 8 tháng 11 năm 2014. thứ bảy, trời có tuyết rơi nhẹ. Từng bông tuyết nhỏ bay phất phới trên từng con phố. Vì tuyết rơi không nhiều nên một cơn gió rét thổi tới làm nó rơi xuống bờ vai, mặt và cánh tay. Lúc thổi lên mặt, cảm giác có hơi lành lạnh. Tô Bạch vươn tay hứng lấy vài bông tuyết, nhưng vừa rơi xuống tay hắn thì đã hóa thành nước. Tô Bạch nhìn thấy nước dính trên ngón tay, cười cười và chạm vào mũi Khương Hàn Tô đang ở bên cạnh. Khương Hàn Tô cảm thấy mũi của mình lạnh, nhíu mũi một cái nói: "Lạnh quá!" Tô Bạch mỉm cười và ôm cô vào trong lòng, nói: "Tớ ôm một cái là cậu sẽ hết lạnh." Như những năm trước, Khương Hàn Tô mặc một chiếc áo lông màu trắng được làm bằng len và bên ngoài là một chiếc áo khoác nhung dài đến mắt cá chân. Bởi vì quần áo làm bằng vải lông, tuy dày, nhưng không nặng, Tô Bạch ôm cô vô cùng mềm mại và thoải mái. Bảy giờ tối rồi, hai người vừa mới ăn tối xong trong một quán nhỏ, Tô Bạch liền đưa cô trở về ký túc xá. Bị Tô Bạch ôm vào lòng, Khương Hàn Tô ngáp một cái, có chút buồn ngủ. Một tháng rưỡi nữa sẽ là thời gian diễn ra trại mùa đông Toán học dành cho học sinh trung học toàn quốc. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Khương Hàn Tô giống như năm ngoái, mỗi ngày đều tự học đến khuya trước khi đi ngủ. Trại mùa đông này rất quan trọng, nếu cô giành được quán quân, cô có thể lựa chọn học tập từ trong tất cả các trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, hoặc những trường không cần thi đại học. Đồng thời, những học sinh được tuyển thẳng này sẽ là đối tượng đào tạo trọng điểm của mỗi trường đại học. "Hay là cậu đừng về ký túc xá? Trời lạnh như vậy, ký túc xá không có điều hòa, buổi tối chân cậu lạnh, rất khó ngủ." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô đỏ mặt nhìn hắn, nhưng không nói gì. Nhưng đôi mắt to như mắt bồ câu đã nói lên điều cô muốn nói. Cô không muốn ngủ với hắn, lần trước cùng hắn ngủ chung giường một đêm ở Hải Thành, hắn không chỉ bắt cô mặc váy ngắn và mang tất chân, còn ép buộc cô để hắn làm vài chuyện với chân của cô. Sau chuyện đó, Khương Hàn Tô không thèm để ý đến hắn trong vài tuần liền. Sau đêm đó, Khương Hàn Tô cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề rồi, nếu không thì làm sao cô có thể đồng ý cho Tô Bạch làm loại chuyện đó được! Kể từ đó, Khương Hàn Tô xem như biết được, lòng tham không đáy của cái người này so với cô tưởng tượng thì lớn hơn nhiều. Vì vậy, để ngăn chặn cái loại được đằng chân lấn đằng đầu này tái diễn, biện pháp tốt nhất là diệt trừ tận gốc. Cho nên, đừng nói đến việc qua đêm ở nhà hắn trong ngõ Hạnh Hoa, bây giờ Khương Hàn Tô thậm chí còn không đi vào ngõ Hạnh Hoa. "Lại nháy mắt vài cái, thật đẹp." Tô Bại cười nói. Khương Hàn Tô quá xem thường da mặt của hắn. Trước đây cô còn có thể nói một câu cậu không biết xấu hổ sao? Bây giờ cô mới biết, nói ra chẳng được gì. Bởi vì chỉ cần cô nói ra câu này, Tô Bạch nhất định sẽ trả lời lại, da mặt tớ không dày thì làm sao có thể theo đuổi được cậu? Và Khương Hàn Tô chỉ biết im lặng, bởi vì câu nói của Tô Bạch thực sự rất có lý. Nếu như da mặt Tô Bạch mỏng, vậy họ thật sự là hữu duyên vô phận rồi. Giống như lần đầu tiên cả hai học chung cấp 2 với nhau, dù học chung lớp 7 nhưng gần như cả hai không nói chuyện với nhau lần nào. Vì vậy, có đôi khi, Khương Hàn Tô cảm thấy rất may mắn khi da mặt của hắn càng lúc càng dày hơn khi vào đầu học kỳ 1 lớp 9. Nếu bỏ lỡ lần đó, có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại trong suốt quãng đời còn lại. Không biết vì lý do gì, tuy là bạn học đồng hương và cách nhau không xa, nhưng Khương Hàn Tô có cảm giác nếu như họ không học cùng lớp khi còn đang học cấp 2 thì sau này chắc chắn không ở cùng nhau. "Thái độ trước kia tớ đối với cậu hình như không tốt lắm đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Trước kia?" Tô Bại hỏi. "Chính là vào năm học đầu tiên cấp 2." Jiang Hansu nói. "Khi đó?" Tô Bạch nói: "Thái độ của cậu với tớ thật sự không tốt, dù sao chúng ta là bạn học cùng lớp, nhưng cậu luôn dùng khuôn mặt lạnh lùng để nói chuyện với tớ." "Thế nhưng." Tô Bạch cười nói: "Tớ rất vui vì cậu không chỉ đối với tớ như thế, mà đối với tất cả học sinh trong lớp cậu cũng như thế. Nếu như lúc đó cậu đối xử đặc biệt với một nam sinh khác, có lẽ tớ khó chịu chết mất." Lúc đó, chỉ cần nghĩ đến Khương Hàn Tô sau này sẽ cưới một người khác, làm vợ người khác thôi là trong lòng hắn đã thấy không thoải mái rồi. Đã vậy còn tận mắt nhìn thấy cô ấy thích người khác? "Khuôn mặt lạnh lùng, nó trông như thế nào?" Khương Hàn Tô hỏi. "Nói thế nào nhỉ, có cảm giác như người khác nợ tiền của cậu vậy." Tô Bạch cười nói. Thực tế, cái cảm giác ấy không phải như thế. Khi đó, Khương Hàn Tô mặc dù mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng cô lại khiến người ta có ấn tượng cô như một nàng tiên trên trời xinh đẹp và thoát tục, người người chỉ dám âm thầm lén lút nhìn cô từ xa, giống như rất nhiều nam sinh ở trường trung học số 1 Bạc Thành hiện nay. "Câu hình dung này không dễ nghe." Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái. Tô Bạch cười ha ha một tiếng, cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: "Hàn Tô, cậu đáng yêu quá đi thôi." Khương Hàn Tô không hiểu nhìn hắn. Tô Bạch nhéo cái mũi của cô, cười nói: "Vừa rồi là tớ lừa cậu thôi, vừa nhìn thấy cậu lúc đó, tớ đã thích và không dám tới gần cậu rồi. Lạnh lùng cái gì cơ chứ, nó chỉ là giúp cậu tăng thêm điểm của bản thân cậu mà thôi, cậu càng lạnh lùng càng dễ khiến người ta thích. Nhưng nếu thích chỉ dừng lại ở chữ thích thì loại yêu thích này chỉ có thể âm thầm giấu trong lòng, không ai dám ở trước mặt nói cho cậu biết, bởi vì nói ra chính là tự mang nhục vào mình." "Nhưng cậu nói ra." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch dừng bước, cầm lấy cái mũ áo khoác lông trên áo của cô đội lên đầu cô. "Đúng vậy, tớ đã nói ra." Tô Bạch một lần nữa kéo cô tới và ôm vào trong lòng. "Cho nên tớ đã có được cậu." Khương Hàn Tô lắc đầu, nói: "Không phải!" "Bất kỳ ai nói ra cũng được hết, nhưng không phải ai cũng có thể theo đuổi được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch cười cười, nói: "Tớ biết."