Chương 161: Chở

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:34:16

Ngọn núi vắng dứt cơn mưa, thời tiết đã vào cuối thu. Buổi sáng ngày 5 tháng 9, cơn mưa kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng tạnh hẳn. Sau cơn mưa, không khí Bạc Thành rất tốt, chân của Khương Hàn Tô cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu sưng, Tô Bạch liền dẫn cô ấy đi dạo phố. Trường học bắt đầu học vào lúc bảy giờ tối, bọn họ có nửa ngày nghỉ ngơi trước khi đến trường. Mưa vừa tạnh, bầu trời vẫn còn có chút âm u, Tô Bạch sợ đi trên đường lại gặp trời mưa nên đã cầm theo một cái ô. Sau khi đi ra ngõ, Tô Bạch hít một hơi thật dài không khí mát mẻ, sau đó chậm rãi xoay người, cười nói: "Mùa hè này, cuối cùng cũng xem như sắp kết thúc rồi." Vào mùa đông thì thấy chán ghét mùa đông, vào mùa hè thì thấy chán ghét mùa hè, có lẽ ai cũng đều như thế. Không có mưa, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua vẫn là thoải mái nhất. Mọi người ngóng trông mùa xuân và mùa thu, điều đó không hoàn toàn bởi vì xuân sinh thu thực*! Xuân sinh thu thực có nghĩa là tất cả mọi thứ trong trời và đất luôn luôn phát triển vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu. "Hàn Tô, cậu thích mùa nào?" Tô Bạch xoay người hỏi. Khương Hàn Tô mặc váy dài màu trắng, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu trắng, rất có loại cảm giác tiên rơi phàm trần. Nếu như chỉ nhìn từ bên ngoài, Khương Hàn Tô quả thực chính là một tiên tử. Ba búi tóc đen như thác nước, rối tung bên vành tai thanh tú, trên đỉnh đầu kẹp một cái kẹp tóc bướm xinh đẹp. Hay là bởi vì còn chưa muốn dễ dàng tha thứ cho Tô Bạch, tuy cô ấy phản ứng lại với lời nói của hắn, nhưng bàn tay nhỏ nhắn cũng không để cho hắn nắm lấy. Tối ngày hôm qua đi ngủ, Khương Hàn Tô vẫn không nhịn được nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tuy bản thân không có giống như những lúc tức giận tự chui vào trong ngõ cụt, nhưng cô cảm thấy cứ như vậy bị Tô Bạch chiếm tiện nghi không phải là biện pháp tốt. Dù sao cả hai người còn chưa phải là mối quan hệ đấy. Bình thường cầm tay nhau, bình thường ôm ấp nhau, thậm chí hắn còn dám hôn mình, thực sự là có chút ám muội. Chính bởi vì quá bình thường nên mới không bình thường. Nghĩ kỹ lại, Tô Bạch theo đuổi mình ngay cả một năm cũng chưa tới. Này. . . Thực sự là quá nhanh. Nghe được câu hỏi của Tô Bạch, Khương Hàn Tô hơi hơi suy nghĩ. Thích mùa nào sao? Cô thích mùa đông, bởi vì Hàn Tô có nghĩa là tuyết. Nhưng ngày cô sinh ra đời là ngày cha của cô bỏ rơi mẹ cô. Nỗi đau sinh con, cộng thêm bị người cha bỏ rơi, mẹ của cô nhất định rất đau khổ vào ngày hôm đó. Hơn nữa, mùa đông cũng là thời gian nhà cô khó khăn nhất. Mọi người thường thích ăn tết, mà cô thì lại không thích ăn tết. Bởi vì ăn tết, nó mang ý nghĩa tiêu tiền, nhà khác giăng đèn kết hoa, đại gia đình đoàn viên với nhau, mà những thứ này nhà cô không có. Hơn nữa mùa đông rất lạnh, mỗi lần đông đến, tay, chân và tai của cô đều bị đông cứng nên rất đau rất đau, cho nên cô cũng không thích mùa đông. Nhưng nói cô không thích mùa đông cũng không đúng, bởi vì cô rất thích tuyết, mà tuyết chỉ xuất hiện vào mùa đông. Tô Bạch hình như là nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Khương Hàn Tô, cười nói: "Hàn Tô, tớ khẳng định cậu rất thích mùa đông, chỉ là sợ cóng có đúng không?" "Nếu như chỉ là vì cái này thôi, cũng không cần sợ, có tớ ở đây, làm sao tớ có khả năng để cậu bị đông cứng vào mùa đông được?" "Đến lúc đó, tớ bảo đảm bọc cậu thành một cái bánh chưng lớn. Nói đến, máy điều hòa trong nhà có thể bật sang chế độ làm nóng vào mùa đông, cậu sợ cóng thì có thể trở về nhà nha!" Tô Bạch nói. "Cậu từ bỏ ý nghĩ đó đi, tớ sẽ không trở lại." Khương Hàn Tô nói. "Vì sao?" Tô Bạch hỏi. "Ai bảo mấy ngày nay cậu luôn táy máy tay chân, nếu như mấy ngày nay cậu thành thành thật thật, nói không chừng tớ còn suy nghĩ lại." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch cũng không phủ nhận, cười nói: "Hàn Tô, tớ không phải Thánh nhân, dưới cùng một mái nhà, cậu đã được xác định là vợ của tớ trăm phần trăm, cậu muốn tớ đối xử nho nhã lễ độ với cậu, không hề làm gì, đó là chuyện không thể. Nếu vẻ bề ngoài của cậu khi lớn lên xấu thì chẳng sao cả, quan trọng là cậu xinh đẹp và rất là đáng yêu, có lẽ người khác có thể nhịn được, nhưng tớ không nhịn được." "Thích chính là thích, muốn cầm tay cậu, muốn hôn cậu, muốn ôm cậu, đều là suy nghĩ chân thật nhất của tớ. Tớ đã nói với cậu từ sớm, điểm ấy tớ không làm được." Tô Bạch nói. "Giống như là tớ rất thích chân của cậu. . ." "Đừng nói đến chân!" Khương Hàn Tô xấu hổ trợn to hai mắt. Ngày hôm qua, Khương Hàn Tô nghĩ đến chuyện này giữa đêm và cảm thấy đây là chuyện khiến cô xấu hổ nhất. Cái tên này dĩ nhiên nghiện chân mình đến như vậy, nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi. Còn nói muốn cắn, vừa nghĩ đến hình ảnh đó, Khương Hàn Tô liền cảm thấy tê cả da đầu. Cũng chính vì chuyện này, đừng nói sau này tiếp tục ở lại đây, coi như là ngày chủ nhật, cô không dự định ở đây đâu. Nếu không sống ở đây, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Thật sự để hắn hôn lên chân mình, bản thân mình xấu hổ chết mất, khi đó không còn mặt mũi nào đi nhìn người khác nữa. Tên khốn này nghiện cái gì không nghiện, có cần phải nghiện cái đó không, quá biến thái rồi. Đi về phía trước vài bước, Tô Bạch phát hiện một nhà cho thuê xe đạp. Tô Bạch giao tiền thế chấp và thuê một chiếc xe đạp. "Đi, tớ chở cậu đi dạo một vòng." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô nghiêng người ngồi nghiêng trên yên sau. "Hai tay ôm eo tớ, không thì cậu sẽ dễ bị ngã lắm đấy." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, biết hắn thuê xe đạp là muốn chiếm tiện nghi mình. Nhưng hôm nay mình mặc váy, không thể đạp xe được, bằng không sẽ để hắn thuê thêm một chiếc rồi. Chỉ là cô không biết được, cho dù ngày hôm nay cô có mặc quần jean đi chăng nữa, Tô Bạch cũng không thể thuê hai chiếc xe. Ý định của hắn là thuê xe và chở Khương Hàn Tô đi dạo, sau đó để Khương Hàn Tô ôm eo của hắn. Giống như trong phim truyền hình và tiểu thuyết, nam sinh đạp xe chở theo người con gái. Cô gái ấy ngồi ở phía sau với tà váy vén lên và tóc dài bồng bềnh. Chỉ nghĩ đến đấy thôi đã thấy rất lãng mạn rồi. Nếu như trọng sinh là vì bù đắp tiếc nuối, Tô Bạch còn chưa từng có trải nghiệm qua cảm giác chở người con gái. Mà đi xe chở người con gái mình thích, càng chưa từng xảy ra. Vì ngại ngùng, Khương Hàn Tô cũng không có ôm eo Tô Bạch, nhưng hai bàn tay lại nắm lấy áo sơ mi trắng của Tô Bạch. Có vài thứ đã từng học qua, mặc dù là mấy chục năm không động vào, vẫn dễ dàng làm được. Xe gắn máy cũng như vậy, xe đạp cũng là như thế. Tô Bạch không có đạp xe đạp trong một thời gian rất dài, nhưng khi đạp xe thì quen thuộc rất nhanh. Nếu như Khương Hàn Tô mặc váy ngắn, như vậy, dễ bị ánh sáng chiếu vào khi gió thổi . Nhưng Tô Bạch mua váy cho cô ấy là váy dài đến mắt cá chân, cho nên dù váy có bị vén lên, cũng không cách nào nhìn thấy cảnh "xuân" nào cả. Trên hành lang bằng phẳng đọng lại rất nhiều nước, Tô Bạch sợ nước làm bẩn váy của Khương Hàn Tô nên đạp xe rất chậm. Đến trước một ngã tư đường, Tô Bạch ấn phanh. Bởi vì quán tính, thân thể mềm mại của Khương Hàn Tô va chạm mạnh về phía trước. "Tớ nói cậu ôm eo tớ mà cậu không nghe." Tô Bạch nói. "Cậu đạp xe giỏi lắm." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, đánh hắn một cái. Cô sợ chuyện này phát sinh thêm lần nữa, đành phải dùng hai tay ôm eo Tô Bạch. Thật ra, bản thân cô xem qua không ít những bộ phim truyền hình ngôn tình, cô cũng muốn ôm Tô Bạch, để Tô Bạch chở cô đi một lúc. Sau khi mới biết yêu, thiếu nữ nào mà chẳng có mộng mơ? Khương Hàn Tô trước kia đã từng cho rằng bản thân mình sẽ không có, bởi vì cô sẽ không thích người khác. Nhưng Tô Bạch đột nhiên xông vào, làm cho cô biết được, thì ra, cô cũng không khác gì những nữ sinh khác, sẽ bởi vì lời nói của một người mà mừng rỡ, cũng sẽ bởi vì lời nói của một người mà tức giận. Nói là tức giận, nhưng nguồn gốc tức giận mấy ngày trước, chính là ghen nha! Đến tối ngày hôm qua cô mới biết, bản thân mình cũng biết ghen! Trước đây cũng từng có, nhưng xưa nay Khương Hàn Tô không thừa nhận nó. Một lần có thể không thừa nhận, hai lần ba lần thì sao, không thể không thừa nhận rồi. Đối ngoại có thể không thừa nhận, nhưng bản thân mình nhất định phải nhận ra điều đó. Khương Hàn Tô là một người con gái rất thành thật với bản thân. Tô Bạch cũng không biết lái xe đến chỗ nào, chỉ biết lái xe đi không có mục đích. Lái đi đâu không quan trọng, quan trọng là người ngồi sau xe là ai thôi. Không bao lâu sau, hai người đã nhìn thấy sông Qua. Hóa ra, trong lúc vô tình, Tô Bạch dĩ nhiên mang theo cô ấy chạy đến bờ sông Qua trong thành phố. Sông Qua chảy qua chính thành phố thuộc hai tỉnh. Ở trong Bạc Thành, cũng có thể nhìn thấy một đoạn lớn của dòng sông Qua. Tô Bạch mua hai bình nước ở quầy bán đồ lặt vặt bên cạnh, sau đó dựng xe bên cạnh quầy bán đồ lặt vặt để nhờ họ trông coi giúp và dẫn Khương Hàn Tô đi dạo bên bờ sông. Bởi vì bây giờ chỉ mới hơn chín giờ, con đường nhỏ bên bờ sông không thiếu người đánh Ngũ Cầm Hí và Thái Cực. Ngoài ra, cũng không có thiếu người chạy bộ dọc theo con đường. Ngoài cây xanh bên con đường, cứ cách một đoạn là có một cái chòi nghỉ mát để cho mọi người nghỉ ngơi và nói chuyện. Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô ngồi xuống một cái chòi nghỉ mát không người. Hắn một hơi uống nửa bình nước, sau đó duỗi thẳng chân và thoải mái tựa lên trụ đá của chòi nghỉ mát. Khương Hàn Tô ngồi xuống ở một bên khác, cũng uống chút nước. Khương Hàn Tô yên tĩnh ngồi đối diện, gió nhẹ bên bờ sông thổi qua, mái tóc dài trên vai của cô ấy rối tung và bay phất phới. Hơn nữa, ngồi ở đó chỉ lộ ra một phần bắp chân trắng nõn, Tô Bạch say rồi. Quả nhiên, không phải vô cớ mà kiếp trước hắn đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Cái gì là nội tâm đẹp, chỉ cần cảnh sắc trước mắt cũng đủ hấp dẫn Tô Bạch rồi. Tô Bạch chợt nhớ tới Lạc Thần Phú của Tào Thực, Tào Thực gặp qua Lạc Thần mà không có bắt được Lạc Thần. Mà bản thân mình kiếp trước nhìn thấy Khương Hàn Tô cũng như vậy, không có nắm giữ được cô ấy. Bây giờ ông trời lại cho hắn một cơ hội, lần này, hắn sẽ không để vụt mất cô ấy khỏi tầm tay. Sau khi uống nước xong, Khương Hàn Tô vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi bay, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt của Tô Bạch đang nhìn mình. "Vì sao cậu nhìn tớ như vậy?" Khương Hàn Tô hỏi. "Hàn Tô." Tô Bạch gọi. "Hả?" Khương Hàn Tô hỏi. "Tớ thích cậu." Tô Bạch nói. "Trước kia cậu nói rồi." Khương Hàn Tô mím mím môi. "Tớ vẫn muốn nói, không chỉ muốn nói, còn muốn nói một đời." "Trừ câu này ra, tớ thực sự không biết nên nói gì để diễn tả tình yêu của tớ dành cho cậu."