Hắn không đuổi theo ngay, mà đi mua vài bình nước gần đó, sau đó mới đi vào bến xe và ngồi lên chuyến xe từ Qua Thành đến Bạc Thành.
Xe khách còn mười mấy phút nữa mới xuất phát, sau khi Tô Bạch lên xe và muốn ngồi bên cạnh Khương Hàn Tô.
Nhưng đâu ngờ Khương Hàn Tô ngồi ở phía ngoài cùng, chính là không muốn cho Tô Bạch đi vào.
"Thật sự không muốn cho tớ vào?" Tô Bạch hỏi.
"Không cho, cậu quá xấu xa đi." Khương Hàn Tô nói.
"Được, là lời cậu nói nha." Tô Bạch nói xong, nhìn thoáng qua vị trí ngồi đối diện, cười nói: "Vậy tớ ngồi đối diện thế nào?"
Khương Hàn Tô nhìn thoáng qua, người ngồi đối diện là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, chân thì mang một đôi tất chân màu đen, lúc cô ấy lên xe, không ít người xung quanh nhìn cô ấy.
Tô Bạch nói ra, tuyệt đối có thể làm được, nếu vẫn cứ cố chấp, Tô Bạch nhất định sẽ đi sang đó ngồi.
Khi đó, bản thân mình sẽ cảm thấy khó chịu, vì vậy, còn không bằng bây giờ nhận sai.
Khương Hàn Tô mím mím môi, có chút oan ức đánh hắn một cái, sau đó đặt chân sang chỗ khác nhường chỗ cho hắn vào.
Tô Bạch mỉm cười và đi vào.
"Cậu chỉ biết bắt nạt tớ." Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Bạch, Khương Hàn Tô bất mãn nói.
"Tất chân kia mang lên rất đẹp, ngày nào đó cậu mang cho tớ nhìn một chút đi?" Tô Bạch bỗng nhiên nói thầm bên tai cô.
"Cậu, lưu manh." Khương Hàn Tô nghe xong, khuôn mặt lại đỏ lên, vừa tức vừa xấu hổ nói: "Không thể, đời này tớ sẽ không mang nó đâu."
Theo suy nghĩ của Khương Hàn Tô, những người thường mang tất chân kiểu này đều là những người không tốt đẹp gì, cho nên, cô tuyệt đối không mang.
"Không cần mang đi cho người khác nhìn, mang ở nhà để một mình tớ nhìn là được rồi." Tô Bạch nói.
"Đừng hòng!" Khương Hàn Tô mở to hai mắt, vừa tức vừa xấu hổ nói.
Tô Bạch mỉm cười, không nói nữa, để Khương Hàn Tô mang tất lụa màu đen hoặc trắng, đây cũng là giấc mơ của hắn.
Chỉ là giấc mơ này, bây giờ muốn thực hiện, có hơi khó khăn.
Nhưng không sao cả, một ngày nào đó, cô ấy sẽ mang vào cho mình xem.
Ừm, chỉ cho một mình mình thưởng thức thôi.
"Cậu cười cái gì thế?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ồ, sao ngày hôm nay tiểu Hàn Tô nhà ta lại trở nên bá đạo như vậy, ngay cả việc tớ cười hay không cười cũng muốn quản nữa à?" Tô Bạch ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì bây giờ cậu không được cười." Khương Hàn Tô cảm thấy nụ cười của Tô Bạch lúc này không có ý tốt.
"Ừ, không cười thì không cười." Nói xong, Tô Bạch nghiêng thân thể, ngã lên đùi của cô ấy.
Mỗi lần cùng với cô ấy ngồi chung xe, chuyện khiến hắn thoải mái nhất chính là nằm lên trên đùi của cô ấy.
Bắp đùi rất mềm mại, lại có thể ngửi được mùi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người của cô ấy.
Quan trọng hơn là, bởi vì bản thân cô ấy sở hữu khí chất an tĩnh, cũng có thể làm cho trong lòng Tô Bạch trở nên yên tĩnh hơn.
Thoải mái, dễ chịu, yên tâm, yên tĩnh, đây là điều mà Khương Hàn Tô thực sự hấp dẫn Tô Bạch.
Trong thế giới ngày nay, muốn tìm được một người con gái nhã nhặn lịch sự không dễ, mà muốn tìm được một người con gái đoan trang như Khương Hàn Tô càng không dễ dàng gì.
Nhưng Tô Bạch đúng là có hơi kỳ lạ, hắn rất thích khí chất an tĩnh của Khương Hàn Tô, nhưng khi cô ấy bình tĩnh lại, Tô Bạch lại không nhịn được muốn đi đùa giỡn cô ấy một chút.
Nghĩ đến việc chọc một cô gái an tĩnh trở nên đỏ bừng cả mặt, nổi giận đùng đùng, cũng là một chuyện rất là thú vị.
Tháng bốn dương lịch là tháng hai nhuận âm lịch, nhưng rất nhanh thôi sẽ tới tháng ba, chính là một mùa chim bay về, cỏ mọc, mùa xuân đầy sức sống.
Vào thời gian này, khí trời ôn hòa, chính là một trong số ít những ngày tháng thoải mái trong bốn mùa.
Xe chạy khỏi bến, chậm rãi khởi hành, bên ngoài gió xuân thổi vào trong xe khách, thổi bay vài sợi tóc bên tai Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô cúi đầu, tóc dài của cô đánh lên trên khuôn mặt Tô Bạch.
Ngứa, cùng với gió xuân thổi từ ngoài cửa sổ vào, thổi bay trái tim Tô Bạch.
Tô Bạch mở mắt ra, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô cũng đang cúi đầu nhìn hắn.
Tô Bạch chỉ lẳng lặng nhìn ngắm cô ấy, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Khương Hàn Tô trao đổi ánh mắt với hắn, liền cuống quít né tránh.
Bởi vì cô ấy ngẩng đầu lên, vài sợi tóc dài một lần nữa đánh lên trên khuôn mặt Tô Bạch.
Tô Bạch đưa tay ra, nắm lấy vài sợi tóc dài kia của cô.
"Buông ra, buông ra." Cô nhỏ giọng nói.
Như ý thức được cái gì đó, lúc này cô không còn dũng khí chất vấn Tô Bạch nữa.
Tô Bạch không nói chuyện, ngồi dậy vén mái tóc dài bên tai cô, sau đó đưa tay ôm cô vào trong lòng.
Tivi bên trong xe vang lên một bài hát, đó là bài Nam Phương Cô Nương của Triệu Lôi.
Lúc này, anh ấy vẫn còn chưa nổi tiếng nhờ vào bài hát Thành Đô, nhưng trong giới âm nhạc dân gian đã có địa vị nhất định.
Từ năm 2011. Tô Bạch đã sớm yêu thích anh ấy rồi.
Lý do yêu thích anh ấy, cũng là bởi vì bài hát Nam Phương Cô Nương.
Sau khi nghe xong bài hát này, Tô Bạch nhẹ nhàng cười nói: "Trong ký ức thanh xuân của mỗi chúng ta đều có một cô gái như thế. Cô ấy thông minh, xinh đẹp và nhạy cảm, giống như ánh trăng tỏa hào quang trong suốt tỏa xuống nhân gian. Cô gái như thế, chúng ta đều chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ, chỉ biết âm thầm thích, bởi vì ai cũng biết, nếu như biểu lộ, nhất định sẽ thất bại, bởi vậy, đến cả can đảm biểu lộ cũng không còn. Thậm chí, có vài người đã đứng sát biên giới biểu lộ rồi, lại đỏ mặt không dám nói và bỏ đi."
"Rất nhiều năm sau, khi chúng ta nhớ lại đoạn ký ức này, đều sẽ mắng bản thân vì sao lúc đó nhu nhược, vì sao bản thân lại mềm yếu, mắng bản thân vì sao đến cả người con gái mình thích mà cũng không dám biểu lộ. Nhưng nếu như, một lần nữa quay trở lại thời điểm đó, chúng ta có dám nói ra những lời chúng ta không dám nói vào lúc đó hay không?" Tô Bạch nói: "E là rất nhiều người vẫn sẽ nhu nhược, vẫn sẽ âm thầm thầm mến?"
"Cậu sẽ không." Khương Hàn Tô nghiêm túc nói.
"Đúng đấy, Hàn Tô, tớ sẽ không, cho nên tớ thật sự tự hào về bản thân tớ." Tô Bạch cười nói.
Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều chưa bao giờ mềm yếu.
Năm đó, tuyết lớn ở Qua Thành, tại sao không phải là Khương Hàn Tô.
Nếu như hắn nhu nhược, năm đó sẽ không làm như vậy rồi.
"Hàn Tô, cậu biết yêu thích một người, thầm mến một người là tư vị gì không? Là nhìn thấy cô ấy cùng với người khác cười cười nói nói, nhìn thấy cô ấy cùng nam sinh khác thân thiết với nhau, trong lòng sẽ cảm thấy chua xót." Tô Bạch nói: "May là, người mà tớ thầm mến trong quãng thời gian ấy, người ấy chưa từng thích qua một nam sinh nào khác, cũng không có cùng người khác quá thân thiết. Trong tiếng hát của Triệu Lôi, có một Nam Phương Cô Nương an ủi, mà bên cạnh Tô Bạch tớ đây cũng có một cô gái như thế, chỉ là cô ấy không phải là người phương nam, mà là một cô gái phương bắc."
"Nếu tớ không có thích qua nam sinh khác, cũng không có cùng người khác quá thân thiết, trong lòng cậu vì sao lại cảm thấy chua xót?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, cười nói: "Mọi người đều sẽ nghĩ đến, trong quãng thời gian ấy, sao tớ lại không suy nghĩ đến chuyện gặp một cô gái giống như cậu, tương lai sẽ gả cho người nào, ai có thể cưới được cậu, nếu như cậu gả cho người khác, rất nhiều năm sau chúng ta gặp lại sẽ là cảnh tượng như thế nào, lúc nghĩ tới những thứ này, trong lòng tớ sao có thể không cảm thấy chua xót được đây?"
Tô Bạch nói: "Bây giờ cậu nghĩ thử xem, nếu như rất nhiều năm sau đó, người tớ cưới không phải là cậu, mà là người khác, cậu sẽ cảm thấy thế nào?"
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy quặn đau, cô khịt khịt mũi, oan ức và rưng rưng: "Cậu không thể đối xử với tớ như thế, cậu làm như vậy tớ sẽ không chịu được."