"Hàn Tô, áo lông cậu cởi ra cậu để ở đâu?" Tô Bạch hỏi.
"Ở đây, cậu muốn làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vừa nãy bác sĩ có nói về trường hợp của cậu, dùng túi chườm nóng để làm ấm chân một lát sẽ thoải mái hơn rất nhiều, chân cậu lạnh thế này thì làm sao mà ngủ được!" Tô Bạch cầm áo lông cô ấy đưa tới, một bên mặc một bên nói: "Vừa hay ở chỗ tớ có túi chườm nóng, tớ đi nấu ít nước nóng, làm vậy thì chân cậu sẽ không lạnh nữa."
"Không cần đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Nghe lời." Sau khi Tô Bạch đứng dậy, hắn nhét lại góc chăn cho cô, nhìn thấy đôi mắt cô ấy rơm rớm nước mắt thì mỉm cười, nói: "Được rồi, cậu khóc làm gì, đừng tự làm mình cảm động. Tớ làm những điều này là vì tớ thích cậu, cho nên mới phải làm như vậy, vì thế, cậu không cần cảm động. Nếu như tớ không thích cậu, tớ sẽ không thèm quan tâm đến sự sống chết của cậu đâu."
"Ưmm, hình như có hơi mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn thì mâu thuẫn đi." Tô Bạch nói xong, đi ra khỏi phòng.
Tô Bạch đẩy cửa nhà chính ra, một trận gió rét gào thét thổi tới.
Cũng may, áo Khương Hàn Tô mua là áo lông dài, nên dù phía dưới hắn chỉ mặc một chiếc quần ngủ thì vẫn có thể sử dụng áo lông che người.
Tô Bạch đội mũ của áo lông lên, rồi cầm điện thoại di động đi tới nhà bếp.
Nếu muốn có nước nóng, vậy thì cần dùng phích nước nóng đun sôi nước, nhưng không biết đến bao giờ mới có điện, có khát nước cũng không có nước để uống.
Bởi vậy, Tô Bạch dùng gào múc nước từ trong thùng đổ vào.
Tiếp đến, hắn lại đổ nước vào trong nồi, Tô Bạch nhóm lửa và lửa bắt đầu cháy lên.
Chờ đến khi ngọn lửa bắt đầu cháy, Tô Bạch chà xát tay, cuối cùng cũng xem như ấm áp hơn hẳn.
Lúc dùng gào múc nước, tay hắn bị dính ít nước, phần nước lạnh bị dính vào lại bị gió lạnh thổi tới, thực sự là muốn đòi mạng mà.
Mùa đông phương bắc, đặc biệt là vào ban đêm, thực sự không phải là nơi để mọi người ở lại.
Tô Bạch cầm gậy nhóm lửa, lúc cho thêm một ít củi khô vào trong, hắn nghe được tiếng bước chân.
Tô Bạch nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô xuất hiện ở trước cửa.
"Sao cậu lại đến đây?" Tiếp theo, hắn nhìn thấy trên người cô ngoại trừ chiếc áo ngủ thì không mặc thêm gì khác, Tô Bạch tức giận nói: "Cậu có biết bản thân cậu rất dễ bị bệnh hay không? Trời lạnh như thế này cậu chạy tới đây làm gì?"
"Tớ, tớ muốn mặc chiếc áo lông của cậu rồi đến đây, nhưng trong nhà tối om, điện thoại của tớ thì hết pin, không tìm được." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy cậu tới đây làm gì?" Tô Bạch tức giận hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Tô Bạch thở dài, cảm giác bây giờ mình hỏi câu này là quá dư thừa.
Bây giờ cô ấy cũng chỉ mặc áo ngủ đứng ở cửa, nếu đứng lâu thêm chút nữa, có khi cô ấy sẽ bị bệnh mất.
Không cần nghĩ cũng biết mục đích của cô gái ngốc nghếch này đến đây làm gì, cô không muốn nhìn thấy mình mạo hiểm nấu nước nóng trong trời gió lạnh, cô ấy muốn đồng cam cộng khổ nên mới đến đây.
Đúng là người cố chấp mà, thà hai người chịu khổ vẫn tốt hơn một người đi chịu khổ.
"Nếu đến rồi, vậy cậu đừng ngây ngốc đứng đó, cậu muốn bị cảm lạnh đúng không, mau tới đây sưởi ấm đi." Tô Bạch tức giận nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, đi tới.
Tô Bạch ôm chặt cô vào trong lòng, sau đó kéo áo lông khoác lên trên người cô.
Cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của cô, Tô Bạch không nhịn được tức giận dùng đầu đụng vào đầu của cô và nói: "Sao cậu cứ luôn không nghe lời vậy?"
"Cậu, cậu làm tớ đau." Khương Hàn Tô sờ sờ lên cái trán trắng nõn của mình.
"Đáng đời." Cái này, không biết trả lời thế nào nên bắt đầu giả vờ giả vịt, mình không dùng lực nhiều? Đau mới lạ đấy.
"Cậu, cậu không thích tớ rồi, cậu dùng đầu làm tớ đau, cậu còn nói đáng đời." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Cậu đừng có giả vờ đáng yêu!" Tô Bạch nói.
"Đầu tớ đau là vì cậu làm tớ đau, cậu phải chịu trách nhiệm." Khương Hàn Tô nói.
"Chịu trách nhiệm thế nào?" Cô bé này có lẽ sướng phát điên rồi nên mới có thể nói ra mấy lời xấu xa đó.
"Cậu phải cưới tớ, cả đời phải đối xử tốt với tớ. Tớ bị cậu đụng như thế, tớ nào biết biết được đầu của tớ sau này có vấn đề gì hay không." Khương Hàn Tô nói.
"Cưới cậu? Thôi quên đi, tớ thấy ngày mai chúng ta không bằng đi đến bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra thử xem sao, nếu như tớ thật sự làm cậu bị thương, tớ sẽ đền tiền cho cậu." Tô Bạch nói.
"Thì ra đây mới là lời thật lòng, cậu đúng là không muốn kết hôn với tớ mà!" Khương Hàn Tô nói.
"Đúng đấy, tớ đúng là không muốn kết hôn với cậu, cưới cậu làm gì? Nói gì cũng không nghe lời, có những lúc thì cứng đầu, thời gian nghỉ tớ muốn đi chơi cũng không được, chỉ biết ép tớ làm bài tập. Ngay cả bản thân bị đau cũng không nói cho tớ biết, chỉ biết âm thầm chịu đựng, một người vợ như vậy không bằng không cưới." Tô Bạch chỉ chỉ vào mũi của cô.
"Cậu không cưới tớ thì cũng không được cưới người khác, không được, không được có bạn gái khác, bằng không tớ sẽ đánh chết cậu." Khương Hàn Tô nằm vào trong lòng Tô Bạch, nhỏ giọng nói.
"Thật là ngang ngược!" Sau khi Tô Bạch nói xong, nói tiếp: "Đồ ngốc, đời này không cưới cậu thì còn có thể cưới ai, cậu chính là cô gái mà tớ luôn nghĩ đến trong suốt bao nhiêu năm nay đấy!"
Tô Bạch ôm cô một lúc, sau đó đem bàn tay bỏ vào trong áo lông, rồi sờ sờ lên đôi chân xinh đẹp của cô.
Hai bàn chân nhỏ này vẫn luôn lạnh lẽo, mặc dù bên ngoài có củi lửa cháy hừng hực cách không xa, những vẫn không thể làm nó ấm lên được.
"Cậu lại sờ chân tớ." Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ nói.
"Sờ thì sao? Tớ thích chân cậu thì sao?" Tô Bạch cầm hai cái chân thanh tú từ bên trong lớp áo lông ra, sau đó đưa đến gần bếp lửa.
Hừ, Tô Bạch không tin, để chân cô ấy hơ lâu vẫn còn cảm giác lạnh.
Đến khi cảm nhận được sự ấm áp toả ra từ đôi chân của cô, Khương Hàn Tô thế mới biết, Tô Bạch đem chân của cô từ trong lớp áo lông lấy ra, cũng không phải vì chơi đùa với chân của cô, mà là muốn dùng lửa từ bếp để sưởi ấm chân cho cô.
"Hình như là tớ hiểu lầm cậu rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu không có hiểu lầm đâu." Tô Bạch nói xong, hai tay hắn cầm lấy bàn chân nhỏ của cô và bắt đầu chơi.
"Cậu hơ lửa, tớ chơi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô: ". . ."
"Đừng rút, cậu rút là tớ giận đấy và sẽ không có người nào khác biết đâu. Đây là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta thôi. Đó là sở thích của tớ, cậu không thấy hài lòng à?" Tô Bạch nói.
"Làm gì có người nào có sở thích này?" Khương Hàn Tô đỏ mặt nói.
"Không phải tớ nói với cậu rồi sao? Rất nhiều người đều có sở thích nghiện chân. Hơn nữa, đôi chân của tiểu Hàn Tô bất luận nhìn từ góc độ nào, đều có thể nói là hoàn mỹ, làm sao có khả năng tớ không thích được đây?" Tô Bạch nói.
"Chân tớ, chân tớ có gì đáng xem?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Đó là vì cậu chưa từng cho người khác nhìn thấy chân của cậu. Nếu họ không nhìn thấy mà biết được nó hoàn hảo đến mức nào, đó gọi là xoi mói. Người xưa nhìn người, là nhìn mặt và chân. Khuôn mặt xinh đẹp thì cộng thêm điểm, mà đôi chân đẹp thì cũng cộng thêm điểm. Tiểu Hàn Tô, cậu đứng nhất cả hai, cũng chính vì như thế, tớ mới không muốn cho người khác nhìn thấy chân của cậu. Tớ cũng rất ích kỷ, chỉ muốn một mình tớ nhìn thấy đôi chân thanh tú này thôi." Tô Bạch cười nói.
"Cậu nói tớ biến thái cũng được, nói gì tớ cũng được, nhưng tớ vẫn sẽ luôn như vậy. Đời này, không, sợ là đời sau vẫn không thay đổi được." Tô Bạch nói.
Cái gì gọi là tôn sùng chân cực đoan, Tô Bạch là người như thế.