Chương 4: Khương Hàn Tô (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:07:38

Hai câu này trên sách ngữ văn của Khương Hàn Tô tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Tô Bạch. Cũng bởi hai hành chữ này mà khi đó Tô Bạch mới quyết tâm đi ra ngoài bắt đầu sự nghiệp. Thể thao điện tử vốn là một bộ môn rất quan trọng tuổi tác, nếu như Tô Bạch bỏ qua thì sau này có hối hận cũng không kịp. Mình có thiên phú về thể loại này, vậy thì cớ sao không thử đi xông xáo một lần?! Cho nên ngày ấy Tô Bạch mới đón gió tuyết ra đi, việc nghĩa chẳng từ nan. Chỉ là sau khi Tô Bạch đến Hải Thành, Team trước kia mời hắn tham gia lại bỗng nhiên lại báo rằng đã có đủ người rồi. Lúc này Tô Bạch liền biết số phận của mình, hắn chỉ có thể dựa vào công việc vày thuê mà kiếm cái ăn ở Hải Thành. Lúc đó sever Liên Minh Huyền Thoại trong nước vừa mới Open Beta được mấy tháng, cái nghề cày thuê này vẫn chưa kiếm được nhiều tiền như S3, S4. Cho đến tận S3, lúc này Tô Bạch mới có thể xem như là dựa vào cày thuê để sống ở Hải Thành. Sau một năm kiên trì, khi sang S4, Tô Bạch thành lập một Team thành công tiến vào LSPL. LSPL, chính là giải hạng hai của Liên Minh Huyền Thoại. Đến S5, sau khi Tô Bạch thử qua các đường, từ đi Top lane, Support, rồi cho tới Middle lane, đến cuối cùng chuyển qua vị trí ADC, lúc này mới dẫn đội tiến vào giải LPL. Những tháng ngày mà S2 vừa mới bắt đầu kia, đó là khoảng thời gian thống khổ nhất, mơ màng nhất trong sự nghiệp của Tô Bạch, cho nên lúc hắn nghe cú điện thoại kia của Hứa Lâm mới không có bao nhiêu cảm xúc. Trong khoảng thời gian đó, ngay cả hắn cũng sắp phải chết đói ở Hải Thành nên đâu có tâm tình đi quan tâm người khác. Tô Bạch phục hồi lại tinh thần, nhìn người thiếu nữ thanh lệ trước mắt, trong đầu xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ. Tô Bạch nhớ được, sau này Hứa Lâm có gọi thêm cho hắn một điện thoại, nói sau khi Khương Hàn Tô chết, mẹ của cô ấy bị bệnh nặng, cuối cùng không ăn không uống gì mà qua đời. Đối với mẹ của Khương Hàn Tô, niềm tin duy nhất để bà ấy sống tiếp trên đời này chính là con gái của mình. Con gái của mình không còn, bà ấy sống tiếp cũng đâu còn ý nghĩa chi nữa. . . . Cảm nhận được ánh mắt của Tô Bạch liên tục nhìn chằm chằm vào người mình, thậm chí đã đến mức dại ra, Khương Hàn Tô hơi nhíu nhíu mày. Ở ban 12, cô ấy không sợ người nào, nhưng đối với một kẻ có tiếng là đệ nhất lưu manh trong trường như Tô Bạch, cô vẫn cảm thấy chút sợ hãi. Nếu như Tô Bạch quyết tâm dây dưa, vậy thì thật sự hơi phiền toái. Mà Khương Hàn Tô ghét nhất chính là những học sinh xấu, cả ngày không chịu học hành, chỉ biết xem tiểu thuyết, lãng phí tiền tài của cha mẹ. Then chốt là đám người này không chỉ ảnh hưởng chính mình, còn có thể ảnh hưởng đến cô. Những năm này, tất cả học sinh trong trường thổ lộ với cô đều là loại học sinh này. Đặc biệt là sau khi khai giảng năm nay, cũng là lúc chuẩn bị tốt nghiệp cấp 2, số người thổ lộ cũng bắt đầu tăng lên. Tuần này Khương Hàn Tô nhận được không biết bao nhiêu thư tình, may mắn mà trong đám người này không có bạn học nào là cùng lớp. Chuyện Khương Hàn Tô lo lắng nhất chính là sẽ có người trong lớp thổ lộ với cô, bởi vì như vậy sẽ làm cho cô rất lúng túng. Dù sao cũng học cùng lớp với nhau ba năm liền, mà người có lá gan lớn nhất trong lớp chính là Tô Bạch. Bởi vì có một đoạn thời gian Tô Bạch đã từng lộ ra loại ý nghĩ này, nhưng sau đó bỏ cuộc, lúc này cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nhìn ánh mắt này, có vẻ như cậu ta lại sắp bắt đầu. Khương Hàn Tô có chút đau đầu, bây giờ cô chỉ muốn học hành thật tốt, bởi vì chỉ có học thật tốt thì cô mới có thể thay đội vận mệnh của mình và mẹ. Sự khổ cực của mẹ, Khương Hàn Tô hiểu được điều này hơn bất cứ người nào khác. Bao năm qua, không biết đã bao lần cô thấy mẹ của mình lén lút khóc lúc nửa đêm. Cho nên đừng nói cấp 2, coi như là cấp 3, đại học, thậm chí sau đó nữa, cô chưa hề nghĩ tới chuyện yêu đương. Ảnh hương của cha Khương Hàn Tô thật sự là quá lớn. Nhưng Khương Hàn Tô biết, lấy dung mạo của mình, sợ là sau đó sẽ càng ngày càng gặp phải nhiều chuyện như thế này, cũng sẽ càng ngày càng khó giải quyết. Có lúc cô tình nguyện mình xấu đi một chút, như vậy mới sẽ không có người nào quấy rầy mình, mới có thể để cho cô chuyên tâm học tập. Thậm chí cái chức lớp trưởng lớp này cô cũng chẳng muốn làm, bởi vì thu bài tập, nộp bài tập cho giáo viên mỗi ngày sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian. Qua Thành rất loạn, Dục Hoa cũng nổi danh là lưu manh thành đám. Năm lớp 7, thời điểm Tô Bạch vừa tới Dục Hoa liền có mấy tên ý thể đến bắt nạt hắn, sau đó bị Tô Bạch chỉnh cho một trận. Từ đó về sau, trong Dục Hoa liền không có ai dám bắt nạt hắn rồi. Qua Thành rất hẻo lánh, ở khí công nóng võ thuật nóng từ từ thối lui linh mấy năm, nơi này trường võ y nguyên làm khí thế ngất trời. Hồi Tô Bạch ở lớp 4 tiểu học đã bị cha mẹ đưa vào trường võ trong huyện. Trong hai năm lớp 4 và lớp 5 Tô Bạch đều ở trường võ, và đó cũng là hạ năm sinh hoạt vườn trường khổ nhất của Tô Bạch. Bốn giờ sáng mỗi ngày đều phải xuống giường, bắt đầu chạy bộ, đến bốn giờ rưỡi bắt đầu luyện quyền. Tới mùa đông lúc vẫn phải luyện quyền trong tuyết, tay chân đều bị đông cứng tạo ra vết lở. Một khi động tác không chính xác còn có thể bị huấn luyện viên cho ăn gậy. Nhưng vấn đề ở đây là học những trò mèo này hoàn toàn vô dụng, thuần túy chỉ để cho đẹp mà thôi. Sau một học kỳ để luyện quyền ở lớp 4, Tô Bạch liền đổi sang ban tán đả. So với mấy cái trò múa máy chân tay này, tán đả mới có chút tác dụng trong thực tế. Mặc dù đối với Tô Bạch mà nói, hai năm trong trường võ rất khổ, nhưng cũng giúp hắn quen biết được rất nhiều người bạn. Sau này, thành tích văn hóa của bọn họ không được tốt, rất nhiều người không thể thi vào Trung học Dục Hoa, thế nhưng ở những trường khác, nghiễm nhiên đều thành "thủ lĩnh" một phương. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Tô Bạch có thể gọi được nhiều người như vậy. Rất nhiều người đều nói Tô Bạch là kẻ lưu manh nhất Dục Hoa, nhưng thực ra thì không phải. Trong trường học, chỉ cần không ai bắt nạt hắn, vậy thì hắn cũng ngoan ngoãn như bao người khác. Huống hồ, mấy năm kia là khoảng thời gian Tô Bạch si mê tiểu thuyết điên cuồng nhất, ngoại trừ tiết ngữ văn, hầu như là Tô Bạch đổ toàn bộ thời gian cho tiểu thuyết, cho nên hắn nào có thời gian cùng tinh lực đi đánh nhau? Tô Bạch liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô đang ôm một chồng sách, đó là đề cương ôn tập ngữ văn nhà trường phát. Mỗi quyển đều rất dày, hơn trăm quyển chồng lên nhau, trọng lượng cũng không nhỏ. Tô Bạch có thể nhìn thấy hai cánh tay nhỏ đang run rẩy, cái này không chỉ bởi vì trọng lượng của chồng sách, cũng có phần là bởi vì lạnh nữa. Hai cái bàn tay nhỏ của cô ấy không có găng tay, cóng đến đỏ chót. Tô Bạch đi tới trước mặt cô, rút hai tay từ trong tay túi áo ra, sau đó hướng đưa tới trước mặt cô. Tô Bạch muốn giúp cô ôm lấy một vài quyển sách. Nhưng ai biết Khương Hàn Tô hiểu sai ý, cho rằng Tô Bạch muốn đưa tay ôm mình, sợ hãi đến mức lập tức lui lại một bước, sau đó lạnh lẽo liếc hắn, không nói một lời, ôm sách đi ra ngoài qua cửa trước. Nhìn bóng lưng đơn bạc của Khương Hàn Tô rời đi, Tô Bạch lắc lắc đầu. Hắn biết mình bị hiểu lầm rồi.