Tô Bạch tình cờ gặp Khương Hàn Tô trước một quầy bán đồ ăn.
Hôm nay hắn đi chợ vì rau quả trong nhà đều ăn hết rồi.
Mùa hè nóng, trong thôn thì không có tủ lạnh nên không thể cất nhiều thứ được.
Cho nên, nó rất khác với mùa đông, mua một lần để dành ăn lâu dài.
Cô ấy ngồi xổm ở nơi đó mua khoai tây và giá cả thì thương lượng xong cả rồi.
"Hai đồng năm." Người bán khoai tây nói.
Khương Hàn Tô trả tiền, cầm lấy khoai tây, liền cảm giác được có ai đó vỗ vào vai của mình.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Bạch cúi đầu nhìn mình.
"Cậu khỏe chứ, tiểu Hàn Tô." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, như đang nằm mộng.
Hắn không phải ở trấn Lâm Hồ sao?
Tại sao mình lại gặp mặt hắn trong chợ ở trấn Lưỡng An cơ chứ?
"Đừng thất thần ra đó, mau đứng lên đi, cậu bị hạ đường huyết, ngồi xổm xuống như thế sẽ bị choáng váng đấy." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô cầm theo khoai tây và đứng lên.
"Vì sao cậu ở đây?" Cô nhíu mũi một cái, sau đó hỏi.
"Sao thế? Lưỡng An là nhà cậu mở à? Cậu có thể đến còn tớ không được đến à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Hình như cậu cách Lâm Hồ gần hơn một chút, coi như hôm nay Lâm Hồ không mở, Tôn Điếm vẫn mở mà?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Tô Bạch cầm lấy túi đồ lớn cô ấy đã mua từ trong tay cô, cười nói: "Cô bé ngốc, bởi vì cậu ở Lưỡng An, cho nên tớ mới đến Lưỡng An, lẽ nào trong lòng cậu không đoán được sau?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Thật ra cô ấy đoán được.
"Thấy cảm động lắm đúng không? Trong mấy ngày qua tớ thường hay đến Lưỡng An chính là vì muốn gặp cậu. Đáng tiếc, mấy lần trước tớ không gặp được cậu." Tô Bạch cười nói.
"Đây là lần đầu tiên tớ tới chợ sau khi trở về, trước đó đều do ông tớ đến đây mua thức ăn." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Theo như cậu nói, chúng ta hữu duyên rồi!" Tô Bạch cười nói.
"Sao cậu đến đây được? Một mình cậu đến hay đi cùng người nhà?" Tô Bạch hỏi.
"Một mình tớ đi nhờ xe trong thôn đến đây." Khương Hàn Tô nói.
"Mấy giờ xe về?" Tô Bạch hỏi.
"Mười một giờ rưỡi." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch nhìn đồng hồ tay một chút, cười nói: "Nói cách khác, cậu còn hơn một tiếng rưỡi nữa mới trở về được?"
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Những người như họ đến chợ bằng xe của người khác là tùy theo ý muốn của người khác, cái người đó làm xong công việc thì họ mới có thể ngồi nhờ xe về thôn.
"Cậu còn muốn mua gì nữa không?" Tô Bạch hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Khoai tây là thứ cuối cùng cô mua.
"Tớ còn chưa mua, cậu đi theo tớ mua nha?" Tô Bạch cười hỏi.
"Vậy cậu không được động tay động chân với tớ." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Vì có thể gặp người quen."
"Cậu nghĩ đi đâu thế?" Tô Bạch tức giận nói: "Tớ chỉ muốn cậu đi theo tớ một chút thôi."
"Trước đây cậu cũng nói như vậy." Khương Hàn Tô bĩu môi.
"Haizz, lại không ngoan đúng không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Cậu, cậu đừng tới đây, cậu mà tới là tớ chạy ngay." Khương Hàn Tô quay người sang, chỉ cần phát hiện không đúng là cô bỏ chạy.
Nơi này là Lưỡng An, nếu như gặp người quen, cực kỳ không tốt.
"Yên tâm đi, tớ chỉ muốn cậu đi cùng tớ mua vài thứ, lâu lắm rồi chưa gặp cậu, tớ rất nhớ cậu." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Đi thôi."
Tô Bạch lần này đi chợ đúng là muốn mua không ít thứ, hắn mang theo Khương Hàn Tô đi đến một gian hàng bán cà chua.
"Ông chủ, cà chua này bán thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Hai đồng năm một cân." Người bán hàng rong trả lời.
"Vậy chú bán cho con hai cân." Tô Bạch cười nói.
"Được rồi." Người bán hàng cười nói.
Người bán hàng còn chưa cầm bán thì Khương Hàn Tô bên cạnh Tô Bạch trực tiếp lao lên.
"Chú cũng quá ác? Có chỗ nào bán mắc giống chú không? Cà chua rõ ràng là hai đồng một cân." Khương Hàn Tô nói xong, kéo ống tay áo Tô Bạch, nói: "Đi nơi khác, chỗ này quá mắc."
Tô Bạch cười nói: "Được."
"Này này, đừng đi, hai đồng thì hai đồng." Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, người bán cà chua cuống cuồng kêu lên.
Nhưng Khương Hàn Tô giống như không nghe thấy, mang theo Tô Bạch đi về phía trước.
"Người kia rõ ràng là bẫy cậu, sao cậu còn mua hai đồng năm cà chua cơ chứ?" Khương Hàn Tô nhìn hắn, tức giận hỏi.
"Tớ không biết giá cà chua, có thể làm gì bây giờ? Hay cậu giúp tớ mua đi, tớ tự mua nhất định phải chịu thiệt." Tô Bạch cười nói.
"Vậy cậu nhớ kỹ giá tiền, hạ giá mua là không ăn thiệt thòi nữa." Khương Hàn Tô nhăn cái mũi đáng yêu nói.
"Ừ." Tô Bạch gật đầu cười.
Thật ra, Tô Bạch mua không ít thức ăn, giá cả thị trường như thế nào hắn đều biết hết.
Chỉ là gần hai năm nay, các siêu thị từ trong huyện mở rộng lên trấn làm cho hoàn cảnh sinh sống của những người bán hàng nhỏ lẻ đến mức cực kỳ khó khăn.
Vì thế, có những thời điểm bọn họ muốn thêm vài hào cho hơn một cân, Tô Bạch giả vờ xem như không biết.
Trước đây, người đi chợ mua thức ăn đều mua ở những người bán hàng có ruộng tự trồng đem bán. Nhưng 10 năm trở lại đây thì có hai siêu thị lớn ở huyện khai trương trên trấn, những người bán hàng nhỏ lẻ dần dần ít người đến mua. Giống như là quán mì Bạch Tô có wifi vậy, siêu thị chính là một đòn đả kích giáng xuống cho thị trấn nông thôn.
Rau củ quả ở hai siêu thị này đều được vận chuyển từ thành phố vào sáng sớm và tất cả đều được thu hoạch từ trong nhà kính.
Người trong thôn trước đây nghe nói đến cái từ siêu thi đều là từ truyền hình, hoặc là từ trong miệng của những người trên thành phố lớn về quê ăn.
Như vậy, cái này thuộc về mặt hàng cao cấp, tự nhiên rất nhiều người đều đổ xô đi vào. Mỗi lần đi chợ, dù phải xếp một hàng dài, cũng phải đi vào trong siêu thị mua đồ.
Dưới sự đả kích cực lớn này, rất nhiều người già sống nhờ vào việc bán rau quả để nuôi sống gia đình càng trở nên khó khăn hơn.
Chẳng hạn như bà nội Tô Hữu Thực, nếu còn kiếm tiền được từ việc bán rau củ quả, bà ấy làm sao không có khả năng trả nổi mấy trăm đồng học phí.
Nên Tô Bạch mang theo tâm lý giúp đỡ được ai thì giúp, từ đó mà mỗi lần đi chợ đều sẽ đi đến những gian hàng nhỏ mua đồ trước.
Đương nhiên, trong đó cũng có một phần nguyên nhân là vì hắn không muốn xếp hàng.
Mới hồi nãy Tô Bạch còn mang theo Khương Hàn Tô, mà bây giờ biến thành Khương Hàn Tô mang theo hắn.
Cô ấy đi phía trước, Tô Bạch giúp cô ấy mang đồ đi phía sau.
Khương Hàn Tô đi đến một gian hàng bán cà chua khác, ngừng lại hỏi: "Cà chua bao nhiêu vậy bác?"
"Hai đồng hai một cân thôi con gái." Bác gái bán hàng rong cười nói.
"Vừa rồi con từ đầu đông đi tới đây, cà chua bọn họ bán một đồng bảy một cân con còn chưa mua." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "Bác bán mắc quá."
Nói xong, Khương Hàn Tô làm bộ bỏ đi.
"Này, đừng đi, một đồng sáu thế nào?" Bác gái kia hỏi.
"Một đồng năm." Khương Hàn Tô nói.
"Không được không được, đây là rẻ lắm rồi." Bác gái nói.
"Nhà chúng con cũng trồng rau quả, bác bán cho con một đồng năm là lời rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Haizz, hóa ra là gặp phải người trong nghề. Thôi được rồi, một đồng năm thì một đồng năm." Bác gái cười nói.
Khương Hàn Tô nhặt vài quả ngon và đặt chúng lên cân điện tử.
"Ba đồng." Bác gái nói.
Tô Bạch nhận cà chua, sau đó cười trả ba đồng.
"Không phải là hai đồng một cân sao? Sao bây giờ thành một đồng năm là mua được?" Tô Bạch hỏi.
"Hừ, chúng là của nhà trồng, lấy giá thị trường hiện tại thì tớ có thể dùng một đồng năm mua cho bác ấy là tốt lắm rồi." Khương Hàn Tô đáng yêu và kiêu ngạo hừ một tiếng.
Tô Bạch không nhịn được đưa tay nặn nặn khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta sau này nhất định sẽ là một hiền thê lương mẫu."
"Cậu đừng chạm vào tớ!" Khương Hàn Tô đập tay hắn ra, sau đó sợ hãi chạy trối chết.
Cô vô cùng đáng thương nhìn quanh bốn phía xung quanh.
Sợ gặp phải người cùng thôn!