Hôn một cái lên trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy, Tô Bạch đứng lên và cười đưa tay về phía cô. Khương Hàn Tô nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Bạch, cô xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, sau đó mím mím môi và mượn tay hắn đứng lên.
Bên cạnh có tiếng nước chảy róc rách, Tô Bạch nắm tay cô và đi tới bên bờ sông.
"Nước quá trong." Tô Bạch kinh ngạc nói.
"Đây là con sông nhỏ cuối cùng của sông Hồng, nước đương nhiên trong rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Chẳng trách." Ở nơi này của họ, sông Hồng là con sông lớn nhất có nước trong nhất. Nước sông Hồng có thể chảy từ Lâm Hồ trấn đến trong huyện. Bởi vì nước trong, đám người Tô Bạch thường hay đến sông Hồng tắm rửa khi còn bé.
Có lẽ trước đây có rất nhiều người dùng nước sông này để tưới nước, đám người Tô Bạch đã đặt rất nhiều tảng đá lớn bên cạnh đoạn sông nhỏ trước mặt để thuận tiện cho mọi người đạp lên trên đó đi lấy nước sông.
Lúc đầu thì không cảm thấy nóng, nhưng vừa nhìn thấy nước sông trong vắt này, Tô Bạch lập tức cảm thấy cả người có hơi nóng.
"Sông này sâu bao nhiêu?" Tô Bạch hỏi.
"Không biết." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Vậy để tớ thử xem." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, liền bắt đầu cởi quần áo.
Hắn cởi giày của mình ra trước, sau đó lại cởi quần và áo sơ-mi, cuối cùng chỉ còn dư lại một chiếc quần đùi.
"Cậu, cậu làm cái gì vậy?" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, trực tiếp quay người.
"Còn có thể làm gì, đương nhiên là thăm dò nước sâu bao nhiêu rồi." Tô Bạch nói xong, rầm một tiếng, trực tiếp nhảy xuống làn nước.
"Cẩn thận nước sâu." Nghe thấy tiếng Tô Bạch nhảy xuống nước, Khương Hàn Tô cuống quít quay người sang.
Tô Bạch nín hơi, lao thẳng vào trong nước, qua một hồi lâu, hắn nhô đầu lên và cười nói với Khương Hàn Tô đang ở trên bờ: "Không sâu lắm, khoảng hai mét."
"Cái gì mà kiểm tra độ sâu, cậu đang muốn tắm mới đúng." Khương Hàn Tô nói.
"Tiểu Hàn Tô nhà ta thật thông minh, cái này mà vẫn bị cậu đoán ra được!" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, muốn đánh hắn một quyền để giải toả tức giận.
Nước sông lạnh, thân thể đổ một ít mồ hôi nhờ ngâm vào trong nước, lập tức thoải mái hơn hẳn.
"Nước sông này rất lạnh, cậu cởi giày ra và ngồi lên trên tảng đá bên bờ sông, rồi bỏ chân vào trong nước, sẽ rất thoải mái." Tô Bạch nói.
Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, Tô Bạch từng vô số lần nằm mơ nhìn thấy Khương Hàn Tô ngồi ở bên dòng suối rửa chân.
Cô ấy ngồi ở bờ sông và dùng chân nhẹ nhàng vẩy vẩy nước, hình ảnh này mới là hình ảnh động lòng người nhất.
Hết cách rồi, ai bảo hắn là một người nghiện chân hoàn toàn làm chi.
"Không muốn." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Nếu như không biết sở thích của hắn, thời tiết nóng như thế này, cô đem chân của mình ngâm vào trong nước sẽ cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Nhưng khi biết hắn thích cái gì rồi, cô mà đem chân bỏ vào trong nước, hắn nhất định nhìn chằm chằm vào chân của mình.
Cái này quá là xấu hổ mà!
Chỉ là lần này cô trốn không thoát, cơ hội ngàn năm có một này, Tô Bạch làm sao có thể bỏ qua được.
Hắn bơi vào bờ, trực tiếp đứng lên, Khương Hàn Tô sợ hãi lập tức nhắm hai mắt lại, sau đó quay người.
Nhưng Tô Bạch đi tới trước mặt cô và ôm cô vào lòng.
"Thả, thả tớ ra." Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
"Không thả." Tô Bạch đưa tay chỉ vào cái mũi của cô ấy, nói: "Dù trời có lật, ngay cả một chút nguyện vọng nho nhỏ này mà cậu cũng không thể đồng ý được sao, tớ không cần cậu làm gì cả."
"Cậu đừng tưởng tớ không biết cậu đang nghĩ gì." Khương Hàn Tô đỏ mặt nói.
"Vậy cậu nói xem, tớ đang nghĩ gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Cậu."
"Cậu cái gì mà cậu."
Tô Bạch ôm cô đặt xuống bên bờ sông, sau đó cởi giầy của cô ra, rồi vén ống quần của cô lên.
Làm xong những chuyện này, Tô Bạch mới ôm cô đến tảng đá bên bờ sông.
Khương Hàn Tô ngồi trên tảng đá, hai bàn chân nhỏ bé của cô thả vào trong làn nước một cách tự nhiên.
Tảng đá không nhỏ, Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cười hỏi: "Như thế nào, rất thoải mái đúng không?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, nước trong và mát lạnh, đặt chân vào thật sự rất thoải mái.
Tô Bạch nghiêm túc nhìn cô một lúc, sau đó hỏi: "Vì sao cậu đỏ mặt?"
"Cậu, cậu có thể mặc quần áo vào trước được không?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Tô Bạch lúc này để trần, ngoại trừ một chiếc quần đùi thì những nơi khác trên người không có mặc, Khương Hàn Tô không xấu hổ mới lạ đấy.
Hồi nãy bị hắn cởi giày, cô không có giãy giụa cũng là vì không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Bạch buồn cười nhìn cô, nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu là bạn gái của tớ mà, trên người tớ không phải còn có một chiếc quần đùi sao, thế mà cậu cũng xấu hổ!"
Khương Hàn Tô xấu hổ đánh hắn một cái, nói: "Mặc quần áo vào đi, nếu không, nếu không thì tớ sẽ không ngồi đây cùng cậu."
"Được, nhưng tớ xuống bơi thêm chút đã." Tô Bạch nói xong, một lần nữa nhảy vào trong nước.
Sau khi Tô Bạch nhảy vào trong nước, hít một hơi thật sâu, trực tiếp lặn vào trong nước.
Lần này, Tô Bạch cũng không có bơi xa, mà chỉ bơi gần gần bên cạnh.
Nước rất trong, Tô Bạch thì bơi không xa, ở trong nước, hắn có thể nhìn thấy Khương Hàn Tô cách đó không xa thả đôi chân nhỏ bé vào trong nước.
Tô Bạch lại bơi bơi về phía trước, đôi bàn chân nhỏ liền xuất hiện trước mắt.
Nhìn đôi chân ngọc xinh đẹp trong nước, nhịp tim Tô Bạch bắt đầu đập liên hồi.
Thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, cùng với đôi chân ngọc trắng trẻo gót hồng, đối với Tô Bạch mà nói, có sức mê hoặc thực sự quá to lớn.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, mới nhịn xuống cảm giác muốn sờ một cái, hoặc là kích động muốn cắn một cái lên bàn chân ngọc.
Sau khi ra khỏi nước, Tô Bạch lên trên bờ và mặc lại quần áo, sau đó trở về bên bờ sông và ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô.
"Cái đó quá mê hoặc, suýt nữa là tớ không nhịn được rồi." Tô Bạch nhéo nhéo mũi của cô ấy.
"Cái gì nhịn không được?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Vừa nãy tớ nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của cậu trong làn nước." Tô Bạch nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót nói: "Lưu, lưu manh!"
Tô Bạch cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy đôi chân ngọc kia dưới làn nước.
Hắn nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó nói: "Hàn Tô, tớ giúp cậu bóp chân, những ngày này chắc đôi chân của cậu rất mỏi?"
Khương Hàn Tô nghe vậy sợ đến co rút chân lại, cô nói: "Không, không muốn."
Đôi bàn chân của cô không di chuyển trong nước còn được, vừa di chuyển trong nước trông càng xinh đẹp hơn.
Đôi bàn chân xinh đẹp ấy, thật sự rất hoàn mỹ!
Hay là vì nửa năm này cô lớn thêm một ít, đôi chân xinh đẹp của cô so với lúc trước cũng lớn hơn một ít.
Nếu như trước kia chỉ có 35, thì bây giờ chắc khoảng 36 rồi.
Tô Bạch đưa tay vào trong nước, cầm đôi chân đẹp đang co lại của cô lên.
"Đừng, đừng sờ, cậu còn sờ nữa là tớ không thèm để ý đến cậu nữa đâu." Khương Hàn Tô ngượng ngùng giãy giụa nói.
"Đừng giãy giụa, giãy giụa nữa là hai chúng ta rơi vào trong nước đấy. Và tớ thật sự chỉ giúp cậu xoa bóp chân thôi mà. Thời điểm cậu bị phù chân năm ngoái, tớ không phải là chưa từng bóp chân giúp cậu." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch bắt đầu chậm rãi xoa nhẹ lên lòng bàn chân ửng hồng của cô.