Không ngờ cô ấy lại nghe lời, Tô Bạch hơi kinh ngạc, quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ chót của Khương Hàn Tô.
Nhìn thấy Tô Bạch nhìn sang, cô xấu hổ lập tức cúi đầu, sau đó bước chân lảo đảo trở về phòng.
Lúc này, Tô Bạch mới hiểu, cô gái này có lẽ là ăn một chút đồ ăn nóng nên khiến đầu óc trở nên tỉnh táo một ít.
Haizz.
Tô Bạch thở dài một tiếng.
Quá đáng tiếc.
Tiểu Hàn Tô uống rượu say, vô cùng thú vị.
Chẳng hạn như những suy nghĩ Tô Bạch đang suy nghĩ, chờ rửa chén bát sạch xong, hai người trở về giường và có thể phát sinh không ít chuyện thú vị.
Bởi vì cô ấy có mặt trong lần tập trung bạn học, hơn nữa Tô Bạch không muốn thời điểm cô ấy say lại lấy đi lần đầu tiên của cô ấy, cho nên hắn cố kìm nén, không có động thủ.
Nhưng hiện tại rất khác ngày xưa, nếu tiểu Hàn Tô lại giống như trước kia dụ dỗ hắn.
Hừ, hừ hừ!
Chỉ là, đáng tiếc quá đi!
Tuy tiểu Hàn Tô say rượu rất mê người.
Nhưng sau này tuyệt đối không thể để cho cô ấy uống rượu.
Thân thể cô ấy nhỏ bé, cơ thể yếu ớt và nhiều bệnh, nếu xảy ra chuyện gì đó khi cô ấy uống rượu thì cũng chẳng có thuốc hối hận nào cho hắn mua.
Mở khí ga trong phòng tắm, Tô Bạch đi vào tắm nước nóng, sau đó lau lau tóc và vào phòng ngủ.
Tô Bạch lên giường, mở cái chăn Khương Hàn Tô đang che đầu cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô, cười nói: "Bây giờ biết ngại ngùng rồi sao?"
"Đều tại anh, em không thể uống rượu được, anh lại để em uống rượu." Tiên hạ thủ vi cường, Khương Hàn Tô tức giận dùng nắm đấm đánh tới Tô Bạch, sau đó nói: "Còn nói rượu đỏ không có nồng độ cồn, uống một ly không sao cả, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu? Anh chính là đang cố ý."
"Nhưng hai ly sau em tự uống, chứ không phải do anh nói em uống nha." Tô Bạch nói.
"Lúc đó em say rồi, em làm sao biết chuyện gì cơ chứ." Khương Hàn Tô nói.
"Toàn bộ đều là lỗi của anh." Khương Hàn Tô gỡ bàn tay Tô Bạch ra khỏi người cô, nói: "Anh, anh không được chạm vào em."
Tô Bạch chẳng thèm quan tâm đến lời cô nói, hắn tiến lên ôm lấy đầu cô và hôn tới.
Khương Hàn Tô ban đầu còn giãy giụa, dần dần, hai tay cô ôm lấy đầu Tô Bạch và đáp trả lại.
"Lưu manh." Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Khương Hàn Tô đỏ mặt mắng một câu, nhưng không nói gì đến chuyện đừng chạm vào người cô.
Vừa nãy cô không nhịn được đáp trả lại nụ hôn của Tô Bạch, sao cô còn dám nói ra câu vừa rồi được.
Tô Bạch nghe vậy, chỉ ôm cô vào trong lòng và mỉm cười.
Khương Hàn Tô nằm yên tĩnh trong lồng ngực Tô Bạch một lúc, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Tô Bạch tắt đèn, hôn lên trán cô và nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, Khương Hàn Tô thức dậy súc miệng thì nhìn thấy bột mì trên mặt mình, cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong.
Tất cả là do rượu, sau này mình không được uống rượu.
Thực sự là quá mất mặt rồi.
Cùng Khương Hàn Tô trải qua một tuần ngọt ngào trong thế giới riêng của hai người, thời gian nhập học đã đến.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, cả hai người từ tân sinh viên đại học năm nhất, đã biến thành đàn anh đàn chị trong trường.
Ngày 28 tháng 5 năm 2017.
Nhằm ngày mùng 3 tháng 5 âm lịch, trước tiết Đoan Ngọ chỉ còn hai ngày nữa.
Trường học cho nghỉ ba ngày, đây là ngày đầu tiên.
Tối hôm qua hai người quay trở về khu chung cư Vọng Nguyệt.
Sau khi ăn bữa sáng xong, hai người đi siêu thị.
"Em cần phải mua táo đỏ, mứt táo, gạo nếp. Đúng rồi, còn phải mua thêm lá để bao bánh chưng và sợi bông." Trên đường, Khương Hàn Tô vừa nói vừa đếm từng đầu ngón tay.
Vào thời gian tiết Đoan Ngọ ở Hàng Châu năm ngoài, hai người cùng ra ngoài mua bánh chưng về ăn.
Năm nay vừa hay có nơi để ở, Khương Hàn Tô muốn tự mình làm.
Khi cô còn bé, trong thời gian nghỉ tiết Đoan Ngọ mỗi năm, cô sẽ cùng mẹ bao vài cái bánh chưng ăn.
Nhưng khi đó không có táo đỏ hay mứt táo gì cả, nhân bánh đều là gạo nếp, tất cả đều là đồ ăn mặn
"Mua mứt táo làm gì? Không phải ăn mặn sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"À không!" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Mặn ăn chẳng ngon, em ăn rất nhiều năm như vậy rồi."
"Anh thích ăn mặn sao? Nếu anh thích ăn, có thể bao vài cái mặn vài cái ngọt đi." Nếu Tô Bạch thích ăn mặn, mình chỉ bao đồ ăn ngọt thì quá ích kỷ rồi, thế là Khương Hàn Tô nói tiếp.
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, cười nói: "Lừa em thôi, anh cũng thích ăn ngọt."
Thật ra, đối với bản thân Tô Bạch thì ngọt hay mặn không có vấn đề gì cả, mặn có thể ăn, ngọt cũng có thể ăn.
Thật ra Khương Hàn Tô không thích ăn mặn, có lẽ là vì cô ấy cho rằng bánh chưng mặn là vì gạo nếp mặn.
Thực tế, trong bánh chưng có nhân thịt mà.
Đến siêu thị, hai người mua toàn bộ những đồ cần phải mua, sau đó trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Khương Hàn Tô vào bếp, đem gạo nếp rửa sạch và bỏ vào trong chậu.
Đêm nay không bao được, vì gạo nếp rửa sạch xong thì cần bỏ vào trong chậu ngâm qua đêm. Hơn nữa, lá được mua về cần dùng nước muối luộc rồi phơi khô, chỉ có như vậy, mới đảm bảo vệ sinh.
Sau khi đem gạo nếp bỏ vào trong chậu xong, Khương Hàn Tô bắt đầu luộc lá. Luộc lá xong, đem nó vớt lên, sau đó đưa ra bên ngoài phơi khô.
Công đoạn làm bánh chưng đầu tiên, xem như hoàn thành rồi.
Làm xong thì trời cũng đã tối, Khương Hàn Tô thuận tiện nấu bữa cơm tối luôn.
"Hàn Tô, điện thoại di động của em đang đổ chuông kìa." Tô Bạch gọi.
"Anh bắt máy giúp em trước đi." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cầm điện thoại di động lên, trong ghi chú hiện chữ mẹ, là Lâm Trân gọi điện thoại tới.
"A lô, mẹ." Tô Bạch cười nói.
Lâm Trân: ". . ."
"Hàn Tô đâu?" Lâm Trân hỏi.
"Dạ đang ở trong phòng bếp nấu ăn, lát nữa sẽ tới thôi mẹ." Tô Bạch nói.
"Hàn Tô đến rồi, hai người nói chuyện với nhau đi." Nói xong, Khương Hàn Tô bưng món ăn đi tới, Tô Bạch trực tiếp đưa tay kéo cô vào trong lòng hắn, sau đó đưa điện thoại di động cho cô.
Khương Hàn Tô mở loa ngoài, nói: "Mẹ."
"Đến tiết Đoan Ngọ rồi, con không nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho mẹ à? Còn phải để mẹ gọi cho con, đúng là có chồng là quên mẹ ngay." Lâm Trân trêu đùa nói.
"A, mẹ đang nói cái gì vậy." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đang bật loa ngoài."
Lâm Trân: ". . ."
"Con định lát nữa sẽ gọi cho mẹ, nãy giờ con đang nấu ăn nên không thể gọi cho mẹ được." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng rồi mẹ. Mọi người trong nhà khỏe không? Thân thể của mẹ bây giờ thế nào rồi?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tốt lắm, trong nhà đều tốt hết, thân thể của mẹ cũng rất tốt." Lâm Trân cười nói.
"Đừng lừa con nha, có bệnh nhất định phải nói cho con biết, nhất định phải đi trị. Bây giờ con không thiếu tiền." Khương Hàn Tô nói.
Dựa vào học bổng hàng năm, trên người Khương Hàn Tô đúng là có không ít tiền.
Giờ đây, cô không còn là cô bé thầm lặng ăn bánh màn thầu một mình, trong khi người khác đang dùng bữa.
Tri thức thay đổi vận mệnh, cô làm được rồi.
"Thật sự rất tốt." Lâm Trân nói.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, nói vài chuyện vặt vãnh trong nhà, Lâm Trân biết Khương Hàn Tô bên kia còn chưa ăn cơm, bởi vậy cũng không có nói chuyện quá lâu, lập tức cúp điện thoại.