Trên thế giới này, mỗi người đều có một sở thích đặc biệt của riêng mình. Chẳng hạn như, có người thích đùi, có người thích tay. Do đó, Tô Bạch không hề cảm thấy bản thân hắn nghiện chân là sai. Bởi vậy, từ lúc mới bắt đầu, Tô Bạch liền đem cái sở thích này thoải mái nói cho Khương Hàn Tô biết, hắn không cần biết cô ấy có thích hay không, có thể chấp nhận hay không, bởi vì chính hắn không có cách nào thay đổi sở thích này được, nó còn khó hơn nhiều so với việc cai thuốc bỏ rượu.
Nếu như đôi chân của Khương Hàn Tô không đẹp thì không sao, nhưng quan trọng là đôi chân của Khương Hàn Tô lại đẹp mắt như vậy, điều này làm cho Tô Bạch không cách nào bỏ được.
Càng là người nghiện chân thì càng là người có đôi mắt thẩm mỹ về chân càng cao. Đôi chân bình thường không cách nào lọt vào mắt Tô Bạch được, mặc dù chủ nhân của đôi chân ấy có ngoại hình cực kỳ đẹp.
Nhưng Khương Hàn Tô, dù là chân hay mặt, có thể xem là sự tồn tại hàng đầu trên thế giới này. Khi cả hai được cộng lại cùng nhau, sự mê hoặc dành cho Tô Bạch tuyệt đối không chỉ dừng lại ở một cộng một, mà còn lớn hơn cả hai nữa.
Bởi vì, nếu ngoại hình không dễ nhìn, chân có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, mà ngoại hình xinh đẹp, chân không dễ nhìn thì cũng trừ đi không ít điểm.
Khương Hàn Tô liếc nhìn chân của mình, sau đó lại liếc nhìn Tô Bạch, cúi đầu không lên tiếng.
Cô không biết nên nói gì, thật ra, đối với việc Tô Bạch thích chân của cô, từ lúc đầu cô đã cảm thấy không bình thường rồi. Vì thế, trong đoạn thời gian đó cô liền hạ quyết tâm phải thay đối cách suy nghĩ của Tô Bạch, để tránh cho ngày sau có người biết sẽ nói lời dèm pha.
Bởi vì Tô Bạch thích chân của cô, Khương Hàn Tô nhất định phải lên Baidu tìm hiểu thử xem sao.
Vấn đề này hỏi người khác khẳng định không được, nhưng có thể hỏi trên Baidu, tự mình mình hỏi, không một ai biết được.
Cho nên, cô lén lút dùng điện thoại di động lên Baidu hỏi vài câu hỏi tương tự như nghiện chân có phải là bình thường không, nghiện chân có phải là biến thái không, vì sao lại có người thích chân, nguồn gốc gót sen ba tấc thời xưa, những bài thơ liên quan đến chân, trên thế giới có nhiều người gặp vấn đề nghiện chân không.
Mà Baidu đưa ra câu trả lời để Khương Hàn Tô biết được, thì ra trên thế giới này thực sự có rất nhiều người mắc chứng nghiện chân. Hơn nữa, Tô Bạch nói không sai, người xưa nghiện chân càng nghiêm trọng hơn.
Vì thế, sau khi tìm hiểu rất nhiều từ Baidu, Khương Hàn Tô đối với nghiện chân có nhận thức mới, nhưng nhận thức thuộc về nhận thức, còn quan niệm truyền thống thì không thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Đã vậy, Tô Bạch sờ chân của cô, cũng sẽ làm cho cô rất xấu hổ, cho nên lúc này cô không có đi phản đối lời Tô Bạch nói vừa nãy, cũng không có đi ủng hộ hắn.
Cô không thể ủng hộ nó được, nếu như ủng hộ, là đang muốn nói mình đang đồng ý cho hắn chơi chân của mình rồi?
Không được, nhiều nhất, nhiều nhất là sờ một cái, còn chân, làm sao chơi chân được!
Nhìn thấy Khương Hàn Tô cúi đầu im lặng không nói, Tô Bạch cảm thấy hơi ngạc nhiên. Trước đây, lúc nhắc tới sở thích nghiện chân của mình, cô ấy thường kịch liệt phản đối, không chỉ có một lần muốn để cho mình từ bỏ thói xấu này, sao ngày hôm nay lại không nói lời nào cơ chứ?
"Thật kỳ quái, vậy mà cậu không phản bác tớ." Tô Bạch dùng tay gãi gãi lòng bàn chân của cô, hỏi: "Lẽ nào cậu ủng hộ tớ rồi sao?"
"Không, không có." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
"Còn, còn nữa, tớ, tớ sợ ngứa." Khương Hàn Tô đỏ mặt nói.
Nhìn thấy nồi đã bốc khói, Tô Bạch cầm một cái chân thanh tú tới và hôn lên trên bàn chân trắng mịn của cô ấy một cái, nói: "Được rồi, không cù lét cậu nữa, cũng không hỏi cậu nữa, cô bé hay xấu hổ à. Để tớ mở nồi, cậu ngồi ở đây thêm một lát nữa đi, tớ đi rót nước vào trong phích nước nóng."
Lửa vẫn còn đang cháy bên trong bếp lửa, mặc dù Khương Hàn Tô mặc áo ngủ, cũng sẽ không bị lạnh mấy. Tô Bạch lấy phích nước nóng từ trong nhà chính tới và đem nước đã sôi trong nồi đổ vào trong. Bởi vì nấu nhiều nước sôi nên vẫn còn dư lại một ít nước sau khi đổ đầy phích nước nóng. Phần nước này vừa hay có thể đổ vào trong túi chườm nóng và được dùng làm ấm chân cho Khương Hàn Tô.
Sau khi đem phích nước nóng và túi chườm nóng vào trong nhà, Tô Bạch một lần nữa quay trở lại nhà bếp.
"Cháy hết chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Hừm, cháy hết rồi, lửa đã tắt rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy thì tốt." Tô Bạch đi tới, dùng áo lông bọc cô lại và ôm cô đến bên giường.
Sau khi Khương Hàn Tô nằm vào trong chăn, Tô Bạch đem túi chườm nóng đặt ở dưới hai bàn chân của cô.
Có túi chườm nóng này, chân của cô ấy sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh nữa.
Đem túi chườm nóng đặt ở dưới chân cô xong, Tô Bạch cũng cởi quần áo nằm vào trong chăn ấm áp.
May là, nấu nước cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chăn ủ ấm lúc này chưa bị lạnh mấy.
"Nằm trên giường thoải mái quá đi!" Tô Bạch ôm lấy cô ấy khi đã nằm vào trong chăn.
Tô Bạch vừa nói dứt câu, ánh đèn trong nhà lập tức loé lên và có ánh sáng chiếu vào. Tô Bạch vừa nhìn, hóa ra là đèn trong nhà chính bỗng nhiên sáng lên, tiếp đó có tiếng ong ong phát ra, là âm thanh phát ra từ điều hoà trong phòng khách.
Khương Hàn Tô nhấn xuống công tắc bên cạnh, đèn sợi đốt trong phòng bỗng nhiên sáng lên, chiếu khắp căn phòng.
Tô Bạch: ". . ."
Tô Bạch thực sự không nghĩ tới, điện sẽ có vào lúc này.
Có điện rồi, có nghĩa là có thể mở điều hoà lên, mà điều hòa có thể mở lên, Tô Bạch không có lý do gì tiếp tục ở chỗ này nữa cả.
Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô cũng đang nhìn hắn.
Tô Bạch trừng mắt nhìn và nói: "Tớ không muốn đi."
Thật vất vả mới nằm được trên cái giường thoải mái như vậy, bản thân thì đang ôm tiểu Hàn Tô đáng yêu, sao nỡ rời đi được!
Đúng, dù bất cứ giá nào cũng không thể đi.
Nếu bị cô ấy đuổi, mình cứ chơi xấu, ôm cô ấy không buông.
Giường này, Tô Bạch nhất định ở lại.
Cái thân thể mềm mại này, Tô Bạch nhất định ôm.
Khương Hàn Tô mím mím môi và nói: "Tớ, tớ không muốn cậu đi."
Tô Bạch vui mừng hỏi: "Thật?"
Thấy cô ấy không trả lời, Tô Bạch trực tiếp hôn một cái lên trên khuôn mặt mịn màng của cô, sau đó cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta thực sự quá tốt, tớ biết cậu sẽ không để tớ ngủ một mình trong căn phòng kia mà."
Tô Bạch đứng dậy, tắt đèn và điều hoà trong phòng khách, sau đó cầm điều khiển từ xa bật điều hoà trong phòng của Khương Hàn Tô lên.
Tô Bạch tiếp tục nằm vào trong chăn, Khương Hàn Tô cũng tắt đèn trong phòng mình.
Tô Bạch tìm tới tay Khương Hàn Tô và đem bàn tay lạnh lẽo ấy đặt vào trong tay mình.
"Làm như vậy, tay và chân của cậu sẽ không còn lạnh nữa." Tô Bạch cười nói.
"Tô Bạch." Khương Hàn Tô nhẹ giọng nói.
"Hả?" Tô Bạch trả lời.
"Cậu nói xem, chúng ta sau này có bị tách ra nữa không?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Tô Bạch cau mày nói.
"Bởi vì tớ sợ cậu sau này sẽ rời bỏ tớ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Tại sao lại bắt đầu rồi? Tớ thích cậu đến cỡ nào, chẳng lẽ cậu không biết sao?" Tô Bạch nói.
"Tớ xem một vài phim điện ảnh, tình yêu học trò thường rất khó đi tới cuối cùng." Khương Hàn Tô cau mũi một cái nói.
"Cậu xem phim điện ảnh gì?" Tô Bạch hỏi.
"Chính là phim vừa mới chiếu năm nay, Gửi Tuổi Thanh Xuân!" Khương Hàn Tô nói.
"Mấy phim điện ảnh tào lao đó, cậu xem nó làm gì? Ngoại trừ bài hát hay ra thì nội dung phim chẳng có gì đáng xem." Tô Bạch nói.
Tô Bạch từng xem qua bộ phim này, nó là tác phẩm tiêu biểu của loạt phim thanh xuân vườn trường và đạt được doanh thu phòng vé mấy trăm triệu năm 2013.
Nhưng trong bộ phim này đầy rẫy vấn đề nạo thai, lệch lạc và nhiều yếu tố khác, khó trách Khương Hàn Tô chịu ảnh hưởng từ nó.
Tô Bạch xem qua không ít bộ phim điện ảnh thuộc loại này, hễ là phim điện ảnh này đều có một đặc điểm chung, đó chính là mối tình đầu của nam nữ chính trong trường đến cuối cùng đều bị chia cắt.
"Điện ảnh là điện ảnh, tớ là tớ, đời này tớ sẽ không để cậu rời bỏ tớ, mặc dù cậu thích người khác, tớ cũng sẽ cướp cậu lại." Tô Bạch nói.
"Tớ không đi." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
Tô Bạch hôn một cái lên mặt cô và nói: "Vậy cậu làm sao biết tớ đi?"
"Tớ chỉ lo lắng chút thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Lo lắng cái gì, sau này không cho phép cậu xem mấy phim điện ảnh loại này nữa, biết không?" Tô Bạch nói.
"Hừm, sau này không xem nữa." Khương Hàn Tô cười nói.
"Lúc này mới ngoan nè." Tô Bạch mỉm cười, hắn nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn chín giờ rồi, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ sớm một chút đi."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Vừa nãy không thấy buồn ngủ, nhưng đến hiện tại, Tô Bạch đúng là có chút buồn ngủ rồi.
Tuy ngày hôm nay là thứ bảy, nhưng vì nghĩ Khương Hàn Tô sẽ đến, Tô Bạch cũng không có đi ngủ nướng.
Ngày hôm nay ngủ không được, nhưng ngày mai nhất định phải ngủ một giấc cho thật đã.
Bời vì, hiếm khi có cơ hội ôm Khương Hàn Tô ngủ như vậy.
Mà Khương Hàn Tô lúc này, ngủ trước Tô Bạch một bước rồi.
Khương Hàn Tô rất ít khi ngủ nhanh được, đặc biệt là vào mùa đông, thường ngày nằm vào trong chăn nhưng trôi qua một hai giờ vẫn rất khó rơi vào giấc ngủ.
Đây là do tay chân cô ấy tự nhiên bị lạnh vào mùa đông dẫn đến.
Nhưng lúc này, dù là tay hay chân đều được bảo vệ kỹ càng, Khương Hàn Tô bị bao bọc trong sự ấm áp, tự nhiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.