Rời khỏi Khương gia thôn không lâu, xe chạy về hướng Tô gia thôn, vài phút sau đã về đến nhà.
"Khổ cực cho anh rồi, anh lái xe về công ty xong thì trở về nhà ăn tết đi." Tô Bạch nói.
"Cám ơn ông chủ." Cao Sơn nói.
Làm tài xế cho Tô Bạch, Cao Sơn xem như rất thoải mái, bởi vì Tô Bạch thường xuyên ở trường học nên phần lớn thời gian một tháng hắn rất rãnh rỗi.
Nhưng dù vậy, tiền lương của hắn vẫn được trả đều.
Giống như ngày hôm nay vậy, công ty còn vài ngày nữa mới bắt đầu kỳ nghỉ đông, nhưng bây giờ hắn đã được phép nghỉ, so với người khác không biết thoải mái bao nhiêu lần.
Cao Sơn giúp Tô Bạch lấy hành lí từ trên xe xuống, sau đó lái xe quay về.
"Ông chủ, tôi đi trước." Cao Sơn nói.
Tô Bạch gật gật đầu, nói: "Trên đường chú ý an toàn."
Tiếng xe Land Rover nổ vang rền, cổng nhà bị người mở ra, tiếp theo đó là bà nội Tô Bạch từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy Tô Bạch thì mừng rỡ nói: "Ngày hôm qua sau khi con gọi điện thoại cho bà xong, bà liền nghĩ ngay đến hôm nay con sẽ về."
"Bà nội, đây là quần áo và giày con mua cho bà, bà cầm đi thử xem có vừa người bà không." Tô Bạch từ bên trong đống hành lý lấy ra vài cái túi.
Sau khi tan học tối hôm qua, Tô Bạch liền đi siêu thị mua cho bà nội mấy bộ quần áo thích hợp.
"Mua quần áo làm gì cơ chứ, thật lãng phí tiền bạc, bà không phải là người không có tiền, bà đã mua quần áo rồi." Bà nội nói.
"Cái đó là do bà mua, còn cái này là do con mua, được rồi bà nội, mua thì đã mua rồi, bà nhận lấy đi." Tô Bạch nói.
Sau khi lấy quần áo đưa cho bà nội, Tô Bạch liền xách hành lí của mình lên lầu hai.
Đồ Tô Bạch mang không nhiều, bởi vì thuê nhà, đệm chăn gì đó của Tô Bạch không cần cầm về, bởi vậy, cũng chỉ có vài bộ quần áo cùng với một chiếc laptop.
Laptop được hắn mua cách đây hai tuần, bởi vì có những lúc cần phải xem vài tài liệu, trên người không có laptop thì không được.
Tô Bạch ở trong phòng sửa sang phòng một chút, liền nghe tiếng bà nội từ dưới lầu gọi lên.
"Chuyện gì vậy bà nội?" Tô Bạch đi xuống lầu dưới hỏi.
"Cha con gọi điện thoại tới, ông ấy nói con nghe máy." Bà nội nói.
"Dạ." Tô Bạch đi tới, nhận lấy điện thoại từ trong tay bà nội.
"Alo?" Tô Bạch hỏi.
"Là Mộng Thành sao? Con đã làm gì? Cha nghe giáo viên nói, con không có thi kiểm tra cuối kỳ lần này, không chỉ không thi kiểm tra, con còn nghỉ hai tuần không đến lớp? Con có biết thi đầu vào trường trung học số 1 khó khăn đến thế nào không, bây giờ con đã học lớp 11 rồi, không bao lâu nữa là phải thi đại học, sao con còn có thể trốn học như vậy? Nếu lần sau con dám trốn học, sau này con đừng bao giờ xin một đồng nào từ cha mẹ." Phụ thân của Tô Bạch nói.
"Cha, bắt đầu từ năm trước, hình như con chưa bao giờ xin cha một đồng nào đúng không?" Tô Bạch nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Đúng là hắn không có kiểm tra cuối kỳ ở học kỳ này, bởi vì kiểm tra được thực hiện ở tuần trước, lúc đó Tô Bạch còn ở công ty.
Tô Bạch thở dài một hơi, hắn không nghĩ tới, mỗi lần cha mẹ gọi điện thoại cho mình đều như vậy, nhưng mỗi lần gọi điện thoại đều khiến mình tức giận.
Vừa nghe giọng nói của đối phương, trong đầu liền xuất hiện vô số hình ảnh hắn đã chịu đựng vì cha.
Tô Bạch cảm giác mình là người rộng lượng, bản thân không nên như vậy với cha mẹ.
Nhưng kiếp trước dù có cố gắng thay đổi suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, vẫn rất khó cải thiện mối quan hệ này.
Trước đây, mỗi lần đi đến nơi ở của họ, hắn đều ngồi mấy phút và không nhịn được rời đi.
Ngày hôm sau, sau khi dì út và dì hai biết Tô Bạch quay về, họ đều muốn chạy đến đón Tô Bạch và bà nội đến nhà họ.
"Tiểu Mộng, năm ngoái con ở nhà dì út của con rồi, ngày hôm nay dù có thế nào con cũng phải đến nhà chúng ta ở vài ngày?" Dì hai Tô Bạch là Tô Bình nói.
"Đúng vậy, ngày hôm này dù có thế nào con cũng phải đến nhà chúng ta ở vài ngày." Dượng hai Tô Bạch nói: "Hơn nữa, Tô Bạch năm nay sắp mười tám tuổi rồi đúng không? Cũng đã đến lúc nói về chuyện hôn nhân đại sự rồi, dượng đã nói với con, trong thôn của dượng có không ít cô gái xinh đẹp. Đến thôn của dượng, dượng của con sẽ giúp con đi làm thân thế nào?"
"Chị hai, chị và mọi người cứ nói đi, dù cho cả nhà chị có nói thế nào, tiểu Mộng sẽ không đến nhà của chị đâu." Tô Sắc cười nói.
"Đúng vậy." Dượng út đang im lặng, lúc này cũng cười nói.
"Trong hồ lô của các em có bán thuốc gì? Vì sao không thể đến nhà chị được? Tô Sắc, ngày hôm nay em nhất định phải nói cho chị biết!" Tô Bình nói.
"Chị hỏi tiểu Mộng đi, chị hỏi xem tiểu Mộng có nguyện ý đến nhà chị hay không." Tô Sắc cười nói.
Tô Bình còn chưa nói, Tô Bạch đã mở miệng nói trước, hắn không chút giấu diếm, trực tiếp nói: "Dì hai, lần này con thật sự không thể đến nhà dì được, bởi vì chỗ nhà dì út có người con gái con thích, bây giờ con còn đang theo đuổi cậu ấy."
"Tô Sắc, tiểu Mộng có người con gái thằng bé thích, sao em không nói cho chị sớm? Tên là gì? Con cái nhà ai, chị có quen hay không?" Tô Bình nghe vậy, vội vàng hỏi.
"Chị, chuyện của tiểu Mộng thật sự có hơi khó khăn. Con bé tiểu Mộng thích tên là Khương Hàn Tô, nhà con bé có chút đặc biệt." Tô Sắc nói xong, kể rõ hoàn cảnh gia đình nhà Khương Hàn Tô cho chị mình nghe một lần.
Sau khi Tô Sắc kể xong, Tô Bình nói: "Cái này đúng là hơi khó, nếu như chị là Lâm Trân như em nói, chị cũng không thể để con gái của mình yêu đương trong thời gian này. Nếu bởi vì yêu đương mà làm ảnh hưởng đến thành tích học tập, vậy coi như thật sự hối tiếc không kịp."
"Đúng vậy, giống như chị nói? Nhưng tính tình tiểu Mộng nhà chúng ta, mọi người không phải không biết, thật sự không đụng tường không quay đầu." Tô Sắc nói.
"Nếu không vượt qua cửa ải Lâm Trân, dù tiểu Mộng có theo đuổi được Hàn Tô cũng vô dụng, em hiểu rõ tính tình của chị Lâm, là người rất cố chấp." Tô Sắc nói.
"Tiểu Mộng, hay là quên đi? Thôn của dượng có rất nhiều cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, một ngày nào đó để dượng giới thiệu cho con một người được không?" Dượng hai Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói: "Được rồi, dì hai dì út, hai người đừng lo chuyện của con nữa, chuyện của con, con có thể tự mình giải quyết được, con có chừng mực."
"Hơn nữa, trên đời này không có chuyện gì thật sự không làm được. Chỉ cần làm, chỉ cần nỗ lực, con tin, dù khó khăn đến mấy cũng thành công thôi." Tô Bạch cười nói.
Buổi trưa, hai người dì thì nấu cơm, hai người dượng thì phụ giúp, ngay cả việc nhóm lửa Tô Bạch thường làm cũng không có, chỉ có thể ôm Tiểu Chanh Chanh ở trong sân chơi điện thoại di động.
Nhà dì hai có hai người con, một nam một nữ và đều lớn tuổi hơn Tô Bạch rất nhiều. Người con trai lớn thì vừa đi học vừa đi làm, người con gái nhỏ thì bỏ học và ra ngoài làm việc. Cả hai đến hiện tại vẫn còn chưa quay về.
Người con trai cũng đã kết hôn rồi, mọi người sinh sống ở chỗ Tô Bạch thường kết hôn rất sớm. Người anh trai này của Tô Bạch khi mới vừa học năm nhất đại học, dưới sự mai mối của gia đình đã cùng người khác kết hôn.
Còn người chị gái này của Tô Bạch thì chưa kết hôn, nhưng trong ký ức của Tô Bạch thì cũng sắp kết hôn rồi, hình như kết hôn trong năm 2013. Vì Tô Bạch không có về nhà năm 2013 nên bỏ lỡ hôn lễ này.
Bởi vì làm game thủ chuyên nghiệp, Tô Bạch không tham dự hôn lễ khá nhiều. Mấy năm đó, một vài người anh họ đến tuổi kết hôn, Tô Bạch vẫn chưa trở về, bởi vậy thường xuyên bị mấy người anh em này nhắc tới.
Đến giờ cơm, dượng hai Tô Bạch và những đứa con của dượng hai đều về tới.
Trong ba đứa con của bà nội, chỉ có cha của Tô Bạch còn chưa trở về, nhưng Tô Bạch quen rồi, họ rất khó trở về trước ngày 26,27.
Bởi vì người một nhà khó tụ tập cùng nhau, Tô Bạch lần này uống không ít rượu. Buổi chiều ngồi xe đi Vương Trang, Tô Bạch vẫn còn thấy chóng mặt, trong dạ dày thì khó chịu vô cùng.
Lần này bà nội không có đi đến nhà dì út, mà đi đến nhà dì hai.
Hai người dì thì cứ mỗi năm đều mang bà nội về nhà họ ở mấy ngày.
Như vậy, không một ai có thể bàn ra tán vào, nhà nào trong thôn có hai cô con gái đều làm như thế
Sau khi đến Vương Trang, Tô Bạch xoa xoa đầu vì vẫn còn hơi choáng, đến bước đi cũng bị nghiêng nghiên ngã ngã.
Sau khi vào nhà, hắn lên tiếng chào ông nội bà nội, Tô Sắc và dượng út dẫn hắn đến phòng của hắn sau đó đặt sẵn cốc và để hắn ngủ.
Tô Bạch nằm xuống giường, sau đó gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô.
"Tớ đến Vương Trang rồi, trong nhà của cậu có ai không?" Tô Bạch hỏi.
"Không có." Khương Hàn Tô trả lời.
"Vậy tớ gọi điện thoại cho cậu." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô trả lời.
Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô gửi tin nhắn đến, hắn liền gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô.
"Bây giờ cậu ở đâu?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ đang ở nhà làm bài tập." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu muốn tới sao? Vừa lúc nhà tớ không có ai, tớ có thể ôn tập môn học giúp cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ đi không được, tớ bị đau đầu." Tô Bạch nói.
"Vì sao cậu lại bị đau đầu, bị bệnh à?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không có, nhớ cậu nên mới đau đầu." Tô Bạch trả lời.
Khương Hàn Tô nói: "Không tin, nếu như vì nhớ đến tớ mà đau đầu, bây giờ cậu chắc chắn xuất hiện ở nhà tớ rồi. Nếu đau đầu không phải do bệnh, bây giờ cậu không tới nhà tớ được, chỉ có thể là do uống rượu thôi?"
"Quả nhiên là tiểu Hàn Tô tớ thích, cậu thật thông minh." Tô Bạch cười trả lời.
"Hừ." Khương Hàn Tô khẽ hừ một tiếng, nói: "Trước đây cậu đã đồng ý với tớ là sẽ không uống nhiều rượu, sao hôm nay cậu lại uống nhiều như vậy cơ chứ?"
"Vì khó chịu." Tô Bạch nói: "Trưa hôm nay cha mẹ tớ gọi điện thoại đến, lại cãi nhau rồi."
"Uống nhiều lắm sao?" Khương Hàn Tô quan tâm hỏi.
"Rất nhiều." Tô Bạch nói.
"Vậy tớ đi đến nhà dì Tô gặp cậu nha?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không cần đâu, trước đây tớ vẫn thường uống nhiều, ngủ một giấc là khoẻ liền." Tô Bạch nói.
"Sau này không cho phép cậu uống nhiều rượu như vậy, không thì tớ lo lắng lắm." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói.
"Lời cậu nói thật ấm áp." Tô Bạch cười nói.
"Tớ nghiêm túc đấy, cậu cũng nghiêm túc đi." Khương Hàn Tô mím mím môi, bất mãn nói.
"Được được được, tiểu Hàn Tô nhà ta nói cái gì tớ nghe cái đó, sau này không uống nữa." Tô Bạch cười nói.
Có lẽ là vì quá lâu rồi không uống nhiều rượu, vừa uống rượu vào, dạ dày liền bị đau dữ dội.
"Cậu có mang sách giáo khoa theo không, ngày mai tớ đến giúp cậu ôn tập." Khương Hàn Tô nói.
"Không mang." Tô Bạch nói.
Ngày nghỉ hôm đó hắn mang toàn bộ sách giáo khoa đến đầu ngõ, đến ngày đi, Tô Bạch không có mang sách giáo khoa về.
"Tớ biết cậu không mang về mà, may là tớ có mang theo." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ăn sáng xong tớ sẽ đến." Khương Hàn Tô nói.
"Ừm, được." Tô Bạch cười ấm áp nói.