Chương 185: Đứng

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:47:26

Tô Bạch ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, sau đó muốn mang theo Ôn Hòa rời đi. Khoảng thời gian này, không cần biết là chuyện của cha mẹ hay là chuyện của Khương Hàn Tô, Tô Bạch đều dự định buông bỏ một chút. Bởi vì hai chuyện này, hiện nay Tô Bạch không biết nên làm sao để giải quyết tốt được. Bởi vì liên quan đến việc Tô Bạch thi đậu vào trường trung học số một trên thành phố. Lúc đó, cha của Tô Bạch gọi điện thoại cho hắn vào tháng trước, Tô Bạch có thể cảm nhận được ông ấy hưng phấn và tự hào đến cỡ nào. Đã nhiều năm rồi Tô Bạch không có cảm nhận qua loại cảm nhận này. Ở kiếp trước, bọn họ sẽ không trở về vào năm 2012. Nhưng một năm này, bọn họ cũng đã xác định phải về nhà sớm một tháng. Một ngày kia, cha của Tô Bạch gọi điện thoại cho hắn và nói với hắn rất nhiều. Nhưng Tô Bạch chỉ lắng nghe, không nói lời nào. Mấy chục năm hiểu lầm, không phải vì một cú điện thoại của ông ấy, một lời xin lỗi là có thể giải quyết hết được. Nếu như thành tích Tô Bạch đời này vẫn kém như vậy, ông ấy chắc chắn không bao giờ quan tâm đến. Chỉ là, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của mình. Thêm vào thời gian một năm ở kiếp trước, bọn họ đã hai năm không gặp rồi. Thứ tình cảm gia đình này, có đôi khi cũng mâu thuẫn như tình yêu vậy. Bởi vì đây là thứ đồng hành lâu dài nhất với nhân loại, và là thứ nhân loại không cách nào từ bỏ được. Trên đời này có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, hầu hết đều vì hai thứ này mà cố gắng, mà phấn đấu. Khi Tô Bạch mới vừa cất bước, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đi tới. "Mấy tháng nay, thành tích học tập của cậu không tốt lắm." Khương Hàn Tô nói. Trừ vài lớp đứng ở phía trước, học sinh của các lớp còn lại có điểm chênh lệch không quá lớn. Thành tích kiểm tra cuối kỳ lần này của Tô Bạch, so với lúc thi cấp 3, đã sa sút rất nghiêm trọng. Ngay cả thành tích môn ngữ văn của Tô Bạch, một người từng rất giỏi văn nhưng kiểm tra cuối kỳ lần này lại không có điểm số tốt. 119 điểm, có thể xem đây là thành tích kém cỏi nhất trong lịch sử môn ngữ văn của Tô Bạch. Tô Bạch dừng bước, không hiểu hỏi: "Khương Hàn Tô, thành tích của tớ giảm sút, hình như không có liên quan gì đến cậu cả?" Tô Bạch hiện tại cực kỳ ghét giọng điệu thuyết giáo của cô ấy. Cậu là ai vậy? Người chia tay là cậu, hiện tại người nói tớ cũng là cậu, bây giờ chúng ta không còn nửa điểm quan hệ gì nữa rồi? "Không phải ai cũng coi trọng thành tích giống như cậu đâu." Tô Bạch nói xong, trực tiếp rời khỏi hành lang. Có lẽ là vì lúc trước Khương Hàn Tô nói lời chia tay, Tô Bạch không có tức giận quá mức, dẫn đến sau một khoảng thời gian lắng đọng này, hắn lại nhớ về chuyện trước kia. Tô Bạch không cách nào kiềm chế cơn giận của bản thân mình. Thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng càng làm cho Tô Bạch thêm tức giận trước lời chia tay không một lời giải thích của Khương Hàn Tô. Đời này cô ấy còn sống, nếu như nói tiếc nuối chỉ là theo đuổi cô ấy, như vậy Tô Bạch hiện tại cũng đã làm được rồi. Cô ấy còn sống, và hắn bị cô ấy làm cho tổn thương, chấp niệm của Tô Bạch đã không còn quá sâu nữa. Có một khoảng thời gian, Tô Bạch luôn nghĩ rằng cứ như vậy chấm dứt là một chuyện tốt. Cô ấy thích học như thế, nghe lời mẹ như thế, vậy thì hãy để cô ấy nghe theo là được. Cô ấy không muốn giải thích, đến ngay cả dũng khí và trách nhiệm cùng hắn gánh vác cũng không có, Tô Bạch vẫn cứ tiếp tục theo đuổi cô ấy thì có ích lợi gì đây? Vì một câu nói của mẹ cô ấy, hai người bọn họ không phải là chia tay sao? Trải qua một lần là đủ rồi, Tô Bạch không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Trong cuộc đời này, lẽ nào phải có được cô ấy hay sao? Tô Bạch đã từng cho rằng là như vậy, nhưng mấy tháng này bận rộn ngược xuôi, Tô Bạch cảm thấy, sự nghiệp có đôi khi rất là thú vị. Chẳng hạn như Tô Bạch bây giờ rất quan tâm đến việc mở quán mì Tô Bạch trên khắp Bạc Thành, khắp An Tỉnh, khắp Trung Quốc. Đây là một chuyện cực kỳ thú vị. Đến lúc đó, khi đi khắp mọi miền đất nước, mỗi nơi đều sẽ có dấu ấn và nhãn hiệu do bản thân mình xây dựng trong thành phố đó. Đây là một việc làm khiến nhiệt huyết bản thân dâng trào đế cỡ nào. Mượn một câu nói của người đời sau. Đó chính là, khá lắm, bùng cháy lên nào. Không trách cuộc đời này lại có nhiều người say mê với việc buôn bán đến thế. Khi có một cánh cửa sổ đóng lại, bạn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của một cánh cửa sổ khác. Lúc này Tô Bạch, chính là như vậy. Đương nhiên, Tô Bạch cũng không thể tránh khỏi một chút suy nghĩ xấu xa. Sau khi quán mì Tô Bạch mọc lên như nấm khắp Trung quốc, chờ đến lúc Khương Hàn Tô nhìn thấy, nhất định sẽ rất thú vị nha? Dựa vào cái gì chỉ có cậu làm tổn thương tớ? Tô Bạch từ lúc trọng sinh tới nay, tự hỏi không có nửa điểm có lỗi với cô ấy. Hầu hết mọi thứ trên thế giới này không phải lúc nào cũng có thể thuận theo Bồ Tát, Tô Bạch không phải là một người chưa từng có tính cách lạnh lùng. Lúc hắn thích bạn, hắn có thể là một người thuận theo Bồ Tát. Lúc hắn chán ghét bạn cũng có nghĩa là hắn đang là Kim Cương Nộ Mục. *Kim cương nộ mục nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. Hắn và Ôn Hòa tách ra sau khi rời khỏi trường học, Tô Bạch mua cốc trà sữa sưởi ấm tay, sau đó ngồi xe đi đến trạm bắc Bạc Thành. Hôm nay là ngày nghỉ của tất cả các trường cấp 3 ở Bạc Thành, Tô Bạch lên xe, liền nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc. Phần lớn học sinh Qua Thành học trên thành thành phố đều là Dục Hoa. Hoặc là trường trung học số một, số hai, cũng có thể là trường trung học số ba, số bốn. Ở Bạc Thành, ngoại trừ trường trung học số một, số hai ra, trường trung học số ba, số bốn cũng được xem là trường tốt. Đương nhiên, tuy phần lớn học sinh trong xe Tô Bạch đều biết, nhưng để nói đến thân quen thì lại không có bao nhiêu người thân quen. Những người chơi cùng với Tô Bạch, gần như đều là những người có thành tích kém chiếm đa số, mà thành tích kém, sẽ không đến học ở Bạc Thành. Nhờ vào cái uy Tô Bạch từng học ở Dục Hoa, những người này đều có chút sợ hắn. Sau khi Tô Bạch ngồi xuống, không có một người nào dám lại gần ngồi. Những người chơi cùng với Tô Bạch, tự nhiên biết Tô Bạch sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác. Nhưng những người này không có quen với Tô Bạch, chỉ là biết hắn, biết hắn đã từng là lão đại Dục Hoa. Người nào có thể chơi cùng với lão đại, một khi nhìn thấy, tốt nhất là không nên trêu chọc vào. Còn nửa giờ nữa ô tô mới bắt đầu đi từ Bạc Thành đến Qua Thành, rất nhanh, Khương Hàn Tô đã đi bộ đến nơi. Cô nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cũng chỉ còn lại vị trí bên cạnh Tô Bạch. Nhưng những câu nói vừa rồi của Tô Bạch đã để Khương Hàn Tô biết rằng hiện tại hắn rất ghét mình. Bởi vậy, Khương Hàn Tô không dám ngồi xuống, cũng chỉ cầm tay vịn và đứng bên cạnh. Sau khi có thêm hai học sinh lên xe và nhìn thấy không còn chỗ trống, có suy nghĩ muốn ngồi bên cạnh Tô Bạch. Chỉ là bọn hắn nhìn Tô Bạch một chút, lại nhìn Khương Hàn Tô đứng nơi đó. Cả hai đều không dám ngồi xuống. Không ngồi cũng không sao, nếu như ngồi xuống lại bị Tô Bạch răn dạy một câu đây là chỗ ngồi dành cho Khương Hàn Tô, như vậy bọn họ có thể bị mất mặt chết mất. Chỉ cần là học sinh Dục Hoa, người nào mà không biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ! Bây giờ lên cấp 3 rồi, khẳng định là ở cùng nhau. Chỉ là phải đứng hai hai tiếng đồng xe trên xe đi từ Bạc Thành về rồi! Hai tiếng đồng hồ, đứng một chỗ mệt chết. Nghĩ đến đây, hai người lại cùng nhau bước xuống và chờ chuyến xe khác. Cũng chỉ mất nửa giờ, không tính là quá lâu. Chơi điện thoại di động một chút, đọc sách điện tử, rất nhanh sẽ đến thôi. Đến thời gian khởi hành, người bán vé lên xe. Cô ấy nhìn một lượt trên xe, nói với Khương Hàn Tô: "Còn một chỗ ngồi ở đây, sao em không ngồi xuống?" "Em không sao." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Em đứng được."