Mấy phút sau, hai chiếc xe ô tô từ trong Qua Thành lái tới Lâm Hồ và dừng lại ở Cửu Lý trấn.
Chỉ có một chiếc xe, đám người bọn họ có thể được xem là quá tải nghiêm trọng, nhưng hai chiếc xe thì cơ bản mỗi người đều có một chỗ ngồi. Tô Bạch đứng sau lưng Khương Hàn Tô, sau khi Khương Hàn Tô đi vào trong xe lựa một chỗ ngồi, Tô Bạch mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Khương Hàn Tô liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Tô Bạch xem như hiểu, cười nói:
- Theo đuổi con gái phải cần một chút thủ đoạn, nhưng nếu không phải là người mình thích, ai sẽ dụng tâm đi chơi mấy trò này?
Ở thế hệ sau, bởi vì nhiều nguyên nhân nên đã có rất ít người toàn tâm theo đuổi một cô gái.
Khương Hàn Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.
Sau hai mươi phút, hai người rời khỏi bến xe Nam. Tô Bạch vì phòng ngừa Khương Hàn Tô bị tuyết rơi trúng khi đi đến trường học, liền đưa tay gọi hai chiếc xe kéo, Tô Bạch lại sợ cô từ chối, lập tức từ trong túi móc ra ba tệ ném cho người tài xế và lên xe ngồi trước.
- Cô gái à, đừng đứng đó nữa, mau lên xe đi. - Tài xế kia nhìn Khương Hàn Tô đứng bất động, liền lên tiếng thúc giục.
Thời gian này là thời điểm học sinh đến trường nhiều nhất, anh ta muốn tranh thủ khoảng thời gian này kéo nhiều chuyến càng tốt.
Khương Hàn Tô thở dài, chỉ có thể yên lặng lên xe.
Sau khi cô ấy lên xe, đem túi sách đặt ở trên đùi, sau đó lẳng lặng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Cuối cùng cô có chút nổi nóng giơ giơ quả đấm nhỏ, nói:
- Thật đáng ghét.
Kể từ ngày bắt đầu giao tiếp với Tô Bạch, cô ấy phát hiện cuộc sống của chính mình không còn đi theo sự khống chế của mình nữa.
Tô Bạch cường thế xông vào, làm phá vỡ đi cuộc sống yên bình của cô.
Sau khi Tô Bạch đến cửa trường học, hắn không có vội đi vào trường mà là đi vào bên trong quầy bán tạp hóa bên cạnh, mua vài bao thuốc lá.
Vừa bước ra khỏi quầy bán đồ tạp hóa, Tô Bạch ngửi được nhiều loại đồ ăn thơm phức.
Tô Bạch nhìn thấy phía trước có một nhà bán bột mì nướng, hắn trực tiếp đi tới.
Bột mì nướng, là thức ăn Tô Bạch thích nhất trong thời gian còn học cấp 2. Sau khi rời khỏi quê, Tô Bạch ở bên ngoài có lúc ăn bốn, năm xiên bột mì nướng, nhưng không ngon bằng một tệ một xiên bột mì nướng trên phố ăn vặt hồi còn học cấp 2.
Tô Bạch đúng là rất thèm món bột mì nướng bên ngoài khuôn viên trường học cấp 2 từ rất lâu rồi.
- Ông chủ, lấy năm xiên. - Tô Bạch nói.
- Được. - Ông chủ nướng kỹ năm xiên bột mì nướng rồi đưa cho hắn.
Tô Bạch cầm bột mì nướng, trả tiền, đúng lúc nhìn thấy Khương Hàn Tô mang cái cặp nhỏ đi vào tiệm văn phòng phẩm mua ngòi bút.
Đối với học sinh trong trường học mà nói, rất ít người mua một cây bút. Vào ngày khai giảng, bọn họ sẽ đi mua rất nhiều bút, chỉ cần bút không hỏng, sau này mua thêm ngòi bút có giá rẻ hơn nhiều.
Nhưng Tô Bạch rất ít khi mua ngòi bút, bởi vì hắn mua bút, không đến mấy hôm là không còn gì cả.
Có ngòi bút mà không có vỏ bút, có thể sử dụng được nhưng chữ viết sẽ không được đẹp.
Cô mang cặp sách nhỏ đi ra ngoài, Tô Bạch liền đưa cho cô ấy một xiên bột mì nướng.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, ra hiệu có học sinh cùng trường bên cạnh.
Tô Bạch cười, không có gây khó dễ cho cô ấy.
Hắn có thể không thèm để ý, nhưng Khương Hàn Tô thì không được. Dù sao cái chuyện yêu sớm này, rất nhiều người sợ nó như sợ lang sói vậy.
Nếu như bị giáo viên bộ môn trong trường học phát hiện, dù cô ấy không có yêu sớm, chỉ cần Tô Bạch trêu chọc cô, ít nhiều thì cô cũng phải nghe giảng đạo lí ngay.
Đây chính là lí do làm cho Khương Hàn Tô lo lắng nhất bây giờ.
Quan trọng là dáng vẻ Tô Bạch, muốn cho hắn ngừng tay là chuyện không thể nào.
Khương Hàn Tô không muốn xuất hiện những lời đồn xấu, cô đi thẳng vào trường học.
Nhìn Khương Hàn Tô mang cặp sách nhỏ, cột tóc đuôi ngựa đi vào khuôn viên trường, Tô Bạch nở nụ cười.
Con đường theo đuổi vợ, trọng trách thì nặng mà đường thì xa nha!
Đúng, chính là theo đuổi vợ.
Cô bạn gái, mối tình đầu này không phải điều Tô Bạch muốn.
Tô Bạch khi sống lại nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, liền nghĩ tới muốn cùng cô ấy bước vào cung điện hôn nhân rồi.
Tô Bạch ăn xong bột mì nướng, lau miệng, sau đó đi vào trường học, đem toàn bộ bao thuốc lá lấy ra ngoài.
Trước cửa lớn, trưởng phòng ký túc xá, sư phụ Lý trong phòng ăn, mỗi người một bao.
Đối với bọn họ, một tháng tiền lương không kiếm được bao nhiêu, một gói thuốc lá đã đủ để làm rất nhiều chuyện rồi.
Đây chính là một số quy tắc Tô Bạch đã nói với Hứa Lâm.
Tô Bạch lên lầu đi vào phòng học thì đã sắp ba giờ rồi.
Mà lúc này, người bên trong phòng họ đã ngồi kín chỗ, chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương cầm một chồng bài thi đang điểm danh trước khi chuẩn bị kiểm tra.
Cứ chủ nhật trở về là y như rằng ngày hôm đó sẽ làm bài kiểm tra. Môn toán kiểm tra xong là đến tiếng Anh, tiếng Anh thi xong thì lại đến toán. Ba bài kiểm tra làm từ đầu giờ đến cuối buổi tối tự học thì hết. Cái này đã trở thành thông lệ của trường Dục Hoa luôn rồi.
Tất nhiên, giáo viên trong trường làm như vậy nhất định là có lí do của họ. Bọn họ biết học sinh vừa mới nghỉ về, nếu như vào lúc này giảng bài thì khẳng định không có mấy người có thể nghe lọt lỗ tai. Vì thế, không bằng dùng khoảng thời gian này để kiểm tra những gì bọn họ học trong tuần qua, sau đó căn cứ vào bài kiểm tra để thay đổi cho phù hợp với tình hình thực tế.
Suy cho cùng, học sinh nào không hiểu và sai nhiều ở phần nào, lát nữa kiểm tra là biết rõ toàn bộ.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, giáo viên coi thi kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt. Vì phòng ngừa học sinh sao chép lẫn nhau, sẽ đem một nửa học sinh trong phòng học đưa ra ngoài hành lang hoặc là cửa thang gác để kiểm tra.
- Có 91 người đến phòng, chỉ có Tô Bạch không tới? - Lúc này, Đoàn Đông Phương bên trong phòng học hỏi.
Ban 12 vào năm lớp 7 tổng cộng có 99 người, mà đến lớp 9, số người bỏ học không ít nên hiện tại cả lớp chỉ còn 92 người.
- Em có mặt. - Đoàn Đông Phương vừa dứt lời, Tô Bạch xuất hiện ở cửa sau phòng học.
Đoàn Đông Phương:
- . . .
Cả lớp 89 học sinh:
- . . .
Đây là lần đầu tiên trong hai năm nay Tô Bạch đến phòng học trước tiết ba.
Mặt trời thật sự muốn mọc ở hướng tây rồi sao?
- Tới bàn của tôi trong văn phòng, lấy thêm một tờ bài thi tới đây. - Đoàn Đông Phương nói không cảm xúc.
- Dạ. - Tô Bạch gật đầu, tới văn phòng cầm bài thi.
Hoá ra bọn họ không chuẩn bị bài thi cho mình?
- Ồ, ngày hôm nay sao cậu đến sớm thế? Không ở quán nét Thời Đại đánh LOL à? - Lý Tân ở văn phòng hỏi.
- Thầy, đừng nói xấu em, em phải học thật giỏi, nỗ lực tiến bộ từng ngày. - Tô Bạch nói.
- A, thầy nói xấu em? Lần trước thầy đến trường, cái người thầy nhìn thấy ở quán nét Thời Đại không phải em đúng không? - Lý Tân tức giận nói.
Trường Dục Hoa khai giảng vào ngày 10, sáu giờ rưỡi Tô Bạch đến Qua Thành nhưng không có đến trường học, mà là ở quán net đánh Liên Minh Huyền Thoại.
Lúc đó, người ngồi bên cạnh Tô Bạch cũng đang chơi Liên Minh Huyền Thoại, mang theo khẩu trang, Tô Bạch không có nhận ra người ấy chính là Lý Tân.
Bởi vì Liên Minh Huyền Thoại Open Beta trong nước vào tháng 9 năm 2011 và còn vài tháng nữa là chính thức ra mắt. Cho nên, có rất ít người trong Qua Thành chơi trò chơi này.
Lúc đó, trong quán net chơi nhiều nhất chính là CF, tiếp theo là DNF và QQ Speed*. Đương nhiên, cũng không thiếu người xem phim điện ảnh nên Tô Bạch nhìn thấy người bên cạnh chơi LOL liền cảm thấy rất lạ lẫm.
(CF: Crossfire Legend-Đột kid, DNF: Dungeon Fighter Online, QQ Speed-Game thời trang trá hình đua xa)
Đã vậy ông ấy còn chơi rất tốt, Tô Bạch còn dạy ông ấy mấy lần. Sau đó ông ấy kéo khẩu trang xuống, Tô Bạch chớp chớp mắt và đứng hình.
- Thầy, thầy chơi Garen không được tốt lắm, lúc nào rảnh em và thầy cùng nhau thảo luận, em rất có tài năng trong trò chơi này. - Tô Bạch nói xong, cầm lấy bài thi trên bàn của Đoàn Đông Phương chạy ra ngoài.
Lý Tân nhìn bóng lưng Tô Bạch rời đi không khỏi nở nụ cười. Đối với cậu học sinh Tô Bạch này, ông ấy đúng là rất thích.
Nếu như cậu ấy thật sự có thể tiến bộ từng ngày như đã nói, nếu như chăm chỉ học tập, thật ra cũng không quá muộn.
Hồi cấp 2, ông ấy cũng là một thiếu niên nghiện nét, sau khi rút kinh nghiệm xương máu thì ông chỉ dùng một năm lớp 9 thi đậu vào trường đứng đầu ở Qua Thành.
Ông ấy có thể, Tô Bạch không hẳn là không được.
Xem ra cần phải tìm thời gian nói chuyện với cậu ấy thật tốt mới được.