"Được, xem như không còn cái điều kiện này. Hơn nữa, tớ đến quán mì là vì làm việc kiếm tiền, không cho phép cậu vì thương tớ mà không cho tớ làm việc." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói.
Theo như lời hắn nói, trong trường hợp này, đây là số tiền mình chăm chỉ làm việc có được, không phải do hắn bố thí cho mình.
Về bản chất, hai cái này đều được phân chia rõ ràng.
"Có thể." Tô Bạch cười nói.
"Vậy tớ về trường học đây, ngày mai gặp." Khương Hàn Tô vẫy vẫy tay.
"Thật sự phải về trường học sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Nhất định phải về." Khương Hàn Tô nói xong, xấu hổ lườm hắn một cái.
"Lại suy nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ là muốn cậu ngủ một giấc thật ngon, nếu như cậu khăng khăng phải về trường học ngủ cũng được." Tô Bạch nói xong, đi tới siêu thị bên cạnh mua hai cái chăn mỏng cùng với một cái gối, cười nói: "Lấy về ngủ đi, như vậy có thể thoải mái một chút. Hơn nữa, sắp lên cấp 3 rồi, những chăn mỏng này cậu cũng có thể dùng đến."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không từ chối những thứ này.
Tô Bạch giúp cô ấy gọi một chiếc xe, cô ấy ôm chăn ngồi trên xe và quay trở lại trường học.
Cô bé này đúng là cứng đầu!
Hiện tại kỳ thi cấp 3 đã kết thúc, ký túc xá lớp 9 hẳn là không có bất kỳ ai.
Bản thân cô ấy ngủ ở đó, nhất định sẽ rất cô đơn.
Nhưng cô ấy càng như vậy, Tô Bạch càng thích giữ chặt!
Bây giờ có rất ít những cô gái như thế.
Nếu đã nắm lấy rồi, tuyệt đối không có lý do gì để buông nó ra.
Tô Bạch mím mím môi, khóe miệng nở nụ cười tươi rói khi nhớ lại cảnh hôn cô ấy.
Cuối cùng mình đã hôn được môi của Khương Hàn Tô.
Chỉ là muốn đến thời điểm thích hôn là hôn, vẫn còn một đoạn đường rất dài cần phải đi!
Chỉ là, từ trước đến nay không cho hắn nắm tay, đến bây giờ đã có thể tự nhiên nắm tay cô ấy rồi.
Tiến triển không tính là quá chậm.
Cô bé này vừa dễ thương vừa xinh đẹp, càng tiếp xúc nhiều mình càng thích hơn.
Khương Hàn Tô lo lắng hắn sẽ thích cô gái khác, nhưng nếu như trên thế giới này có loại máy móc thật sự có thể lắng nghe tiếng lòng đối phương, vậy cô ấy nhất định có thể loại bỏ toàn bộ lo lắng trong lòng.
Tô Bạch trở về khách sạn, súc miệng xong thì nằm ở trên giường, buồn chán.
Nếu như Khương Hàn Tô có điện thoại di động thì tốt rồi, bây giờ mình có thể gọi điện thoại nói chuyện với cô ấy bất cứ lúc nào, hoặc là nhắn tin hoặc là nói chuyện trên QQ Mobile, đều sẽ rất thú vị.
Loại trải nghiệm này, Tô Bạch còn chưa từng trải qua.
Bởi vì những bạn gái kiếp trước thường là người gửi tin nhắn cho hắn, Tô Bạch chưa từng hồi âm
Ban đầu đã không thích, hậu quả của việc cưỡng ép cùng một chỗ càng nhìn càng ghét thêm.
Tô Bạch mới vừa xuất ngũ mấy năm còn trải qua vài lần yêu đương, nhưng sau này hắn biết bản thân mình vẫn còn nghĩ đến Khương Hàn Tô, chưa một lần nào hắn nói ra cả.
Một là không gặp được người mình thích, hai là không công bằng cho những cô gái khác.
Bao gồm cả những cô bạn gái của Tô Bạch đã từng nói chuyện trước đây, phần lớn nguyên nhân đều là vì muốn chọc tức cha hắn.
Khi đó còn trẻ, hắn mang bạn gái có học thức cao về, đa phần những suy nghĩ trong đó chỉ là để thỏa mãn hư vinh của mình.
Sau hai mươi lăm tuổi, cận kề độ tuổi ba mươi, loại suy nghĩ ấu trĩ này tự nhiên không còn.
Bây giờ, điều mà Tô Bạch nghĩ tới là nắm tay Khương Hàn Tô, sau đó đơn giản mà vui vẻ bước đi.
Bởi vì được nắm tay cô ấy đi dạo, là một chuyện rất hạnh phúc.
Có hơn ngàn vạn cặp đôi trên thế giới này, nhưng bao nhiêu người trong số họ có thể yêu nhau?
Phần lớn đều là miễn cưỡng cùng nhau, sau đó kết đôi sinh sống thôi.
Không có tình yêu cũng chẳng sao, bởi vì trải qua một thời gian, tình yêu sẽ tự động trở thành tình thân.
Đây là chuẩn mực của rất nhiều vợ chồng trên đời.
Tô Bạch cảm thấy sau này phải mua cho Khương Hàn Tô một chiếc điện thoại di động.
Trực tiếp đưa cho cô ấy, cô ấy chắc chắn không muốn.
Nhưng nếu như Tô Bạch tặng cho mỗi nhân viên của mình một món quà, hẳn là được.
Nó không đáng bao nhiêu tiền, hơn nữa quán mì Bạch Tô mỗi ngày luôn có khách vào, những nhân viên này làm việc thật sự rất cực khổ.
Làm từ tám giờ sáng đến mười giờ tối!
Nhưng dù là như vậy, vẫn có rất nhiều người lao vào.
Bởi vì tiền lương một tháng bốn ngàn đồng, ở Qua Thành rất hiếm thấy.
Xem như là một phần thưởng dành cho họ, thêm một chút phúc lợi thích hợp, cũng có thể tăng cường lòng trung thành và sự gắn kết của nhân viên với nhau.
Kiếp trước, Tô Bạch chưa từng mở quán, mà là cùng bạn mở quán lẩu.
Tô Bạch bỏ tiền và sự nổi tiếng, người bạn thì dùng kỹ thuật và năng lực quản lý.
Tô Bạch tự nhiên là bỏ tiền đầu tư, hắn chỉ cần đến quán vài tháng một lần là đủ.
Quản lý có nhân viên chuyên nghiệp lo, hắn ở nhà và không làm gì cả, mỗi tháng vẫn có tiền chuyển vào trong tài khoản.
Lý do Tô Bạch cách mỗi tháng đến quán một chuyến, chính là ông chủ đứng ra gặp gỡ nhân viên, sau đó phát một ít phúc lợi.
Cũng vì lý do này, hàng năm có rất ít nhân viên trong quán xin nghỉ.
Hiện tại, quy mô của quán mì còn quá nhỏ, chờ khi hắn làm đầy đủ các loại giấy chứng nhận xong, sau đó mở thêm nhiều quán mì nữa, Tô Bạch chuẩn bị đào cái tên kia.
Bạch Tô càng ngày càng lớn mạnh thì cần phải có những nhân viên chuyên nghiệp thực sự giỏi về quảng cáo và quản lý đến hỗ trợ.
Chỉ là, năm 2012 và 2013. cái tên kia hẳn là còn đang làm quản lý cho một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống.
Đào, thật ra không tính là quá khó, bởi vì cái tên kia muốn chính là quyền lực, mà Tô Bạch muốn làm nhất chính là ông chủ phó mặc công việc.
Lúc đó, cái tên kia cùng Tô Bạch hợp tác mở quán lẩu, cũng bởi vì Tô Bạch giao toàn bộ quyền quản lý cho cái tên kia.
Tô Bạch nghĩ một ít chuyện, sau đó tắt đèn, dần dần bắt đầu rơi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch tắm rửa sạch sẽ, trực tiếp ngồi xe đi tới trung học Dục Hoa.
Tối hôm qua, Tô Bạch ngủ rất sớm, hơn tám giờ đã ngủ rồi, bởi vậy lúc hắn chạy tới Dục Hoa, chỉ mới hơn 6 giờ sáng.
Cái này cũng là do hắn quá nhớ cô ấy, bằng không Tô Bạch sẽ nằm trườn trên giường ngủ thêm một lát nữa.
Mặc dù là sáu giờ, nhưng học sinh Dục Hoa đã dậy từ sớm, sau đó ở trong phòng học học thuộc lòng các môn.
Một vài bài cổ thi từ và từ đơn tiếng Anh quen thuộc nương theo từng câu đọc diễn cảm truyền đến tai Tô Bạch.
Lấy một thân phận khác để trải nghiệm tiếng đọc sách Dục Hoa, cái cảm giác này, rất tuyệt vời.
Ký túc xá nữ sinh lớp 9 không có ai trông cửa, thậm chí trước cửa còn tích tụ rất nhiều lá rụng mà không có ai dọn sạch.
Xem ra, là đang chờ những học sinh mới năm sau đến hỗ trợ dọn sạch rồi.
Tô Bạch nhìn bốn phía xung quanh, không thấy một bóng người nào, hắn trực tiếp đi vào ký túc xá nữ sinh.
Tô Bạch không biết Khương Hàn Tô đang ở lầu mấy, hắn chỉ có thể tới từng phòng tìm.
May là khi hắn đến lầu ba, Tô Bạch nghe được tiếng nước chảy.
Hắn đi tới bồn nước, liền nhìn thấy bóng lưng Khương Hàn Tô đang súc miệng.
Mái tóc dài của cô ấy buông xuống như thác nước ngang eo và có vẻ hơi bù xù, lúc này đang cầm bàn chải đánh răng chà răng.
Bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều mới mua, bởi vì bên cạnh còn cái hộp vừa mới bị xé.