Lần này, Vương Thành không có ý định cho bọn họ chỉ chạy một hai vòng là xong chuyện.
Từ vòng thứ nhất bắt đầu chạy, đến khi thể lực của mọi người không còn chống đỡ được nữa, hắn mới nói ra hai chữ giải tán.
Mà hai chữ này vừa nói ra, rất nhiều người mồ hôi đầm đìa và ngã lăn ra đất.
- Thầy Vương, thầy quá độc ác. - Trương Tường nói.
- Độc ác? Đợi đấy, tiết thể dục tiếp theo sẽ còn ác hơn hôm nay. - Vương Thành nói.
- Mịa nó, cứ nghĩ tiết thể dục là hưởng thụ, không bằng để chủ nhiệm lớp chiếm tiết dạy tiết anh luôn cho rồi. - Vương Uy nói.
Thứ mập mạp không thích nhất chính là chạy bộ, chạy được năm sáu vòng, xương cốt của cậu ta sắp tan rã rồi.
Cậu ta mặc kệ đất bẩn, nằm bất động, thậm chí không muốn nhúc nhích một ngón tay.
- Vẫn là Bạch ca thoải mái nhất nha, không chỉ không cần chạy bộ, bên cạnh còn có lớp trưởng bồi tiếp. - Mộ Vĩ Sơn hâm mộ nói.
- Haizz, các cậu nói xem, Bạch ca có thể theo đuổi lớp trưởng được không? - Trương Tường đột nhiên hỏi.
- Tớ cảm thấy có thể. - Hứa Lâm là người đầu tiên ủng hộ Tô Bạch, cậu ấy nói:
- Nếu như, Bạch ca ra tay vào năm lớp 8, chắc chắn đã sớm theo đuổi được cậu ấy rồi. -
- Không dễ dàng đâu. - Tôn Phong nói:
- Lớp trưởng rõ ràng không nghĩ đến chuyện yêu đương.
- Thành tích của Bạch ca gần đây tiến bộ thần tốc, kiểm tra cuối kỳ tiếng Anh năm ngoái chỉ đạt 12 điểm. Hôm trước, bài kiểm tra tiếng Anh của cậu ấy đạt gần 130 điểm. - Trương Tường nói.
- Có lớp trưởng giúp Bạch ca học bổ túc, tiến triển có thể không thần tốc sao? Nếu lớp trưởng có thể bổ túc cho tớ, thành tích cũng có thể tăng lên! - Vương Uy nói.
- Cậu? - Mọi người khinh bỉ nói:
- Cậu xếp cuối cùng từ dưới lên thì thôi đi. Mười bài cổ thi sau sách ngữ văn đến bây giờ cậu còn chưa học thuộc được, nhờ lớp chúng ta có một giáo viên ngữ văn tốt đấy, bây giờ ông ấy còn hỏi cậu vài câu, đổi lại là giáo viên khác đã sớm không thèm chú ý tới cậu rồi.
- Quá khó, nó không dễ học thuộc, lớp 7 lớp 8 tớ chỉ mất hai tháng là thuộc. - Vương Uy nói.
- Cậu có biết xấu hổ là gì không, hai tháng, là hai tháng đó, cậu không cảm thấy xấu hổ à. - Trương Tường nói.
- Cậu mới không biết xấu hổ, con mẹ nó, lão tử chỉ cần một mạng tàu vận tải cũng đủ để đánh chết mười mạng vô dụng của cậu. - Vương Uy nói.
- Cắt, ai còn chơi cái trò cũ kỹ đó nữa, hiện tại đều chơi LOL được không? - Trương Tường nói.
Mấy người nằm trên đất, trò chuyện đánh rắm, cũng thật náo nhiệt.
Tô Bạch nhìn đồng hồ trên tay một chút, vẫn còn 20 phút nữa mới kết thúc tiết học.
- Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi. - Tô Bạch hỏi.
- Tôi có thể không đi không? - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Trên sân tập có nhiều bạn học như vậy, sao có thể ngồi cùng chỗ với hắn được?
- Được, vậy cậu tìm một nơi nghỉ một lát đi, tôi đi qua bên kia. - Tô Bạch cười nói.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
- Đang nói chuyện gì vậy? - Tô Bạch đi tới ngồi xuống cạnh Mộ Vĩ Sơn và những người khác.
- Đang nói về chuyện Bạch ca có thể theo đuổi được lớp trưởng hay không. - Tôn Phong cười nói.
Tô Bạch lắc lắc đầu, cười nói:
- Cấp 2 không theo đuổi được, chờ cấp 3 đi.
- Vào cấp 3, lớp trưởng sẽ nhận áp lực càng lớn hơn, chẳng phải càng khó theo đuổi sao? - Trương Tường hỏi.
Tô Bạch cười, không nói.
Áp lực của Khương Hàn Tô thật ra là muốn cho mẹ của cô ấy trải qua những ngày tháng tốt đẹp, mà cái này, Tô Bạch hiện tại có thể làm được.
Chỉ là tính tình tiểu nha đầu này có chút bướng bỉnh, chưa chắc sẽ nhận lấy sự hỗ trợ của mình.
Nha đầu ngốc này có đôi khi rất là nghe lời, nhưng Tô Bạch biết, một khi dính đến một ít vấn đề nguyên tắc, sợ rằng không còn là bé ngoan nữa.
Không biết có dễ hơn khi bắt đầu từ mẹ cô ấy, dù sao mẹ của cô ấy cũng coi như là người từng trải, hẳn phải biết cuộc sống gian nan khổ cực thế nào.
Bất luận ra sao, mặc kệ gian nan đến đâu, mình phải cua được nàng trong những năm học cấp 3.
Khoảng thời gian hắn hôn cô ấy đã rất lâu rồi, hiện tại, mỗi lần ở cùng cô ấy, hắn không nhịn được muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy.
Nếu như nhịn tiếp ba năm, chờ đến đại học, Tô Bạch sợ bản thân mình nổi điên.
- Bạch ca, nghe Đường Vĩ nói cậu chơi LOL rất hay? - Trương Tường hỏi.
- Ừ, hơi tốt thôi. - Tô Bạch nói.
- Vậy Bạch ca, cậu có biết AP, AD, còn có công kích vật lý là cái gì không? Còn có người đi đường trên, người đi rừng là gì? Tớ chơi được một thời gian mới phát hiện có rất nhiều thứ tớ nghe không hiểu. - Trương Tường nói.
- Tớ cũng nghĩ là trò chơi này không phân chia theo đường? Ba con đường trên, giữa, dưới, sau đó mỗi đường một tướng, hai tướng nằm ở hai rừng. Chủ nhật, tớ mang trừng phạt đi vào rừng và bị một người khác cầm Master Yi đánh hết quái trong rừng. - Mộ Vĩ Sơn nói.
- Cứ chơi từ từ, chơi lâu là hiểu thôi. - Tô Bạch nói.
Sau khi hết tiết, Tô Bạch và Hứa Lâm cùng nhau đi WC, sau đó trở về phòng học.
Sau khi hắn trở về phòng học thì phát hiện Khương Hàn Tô vẫn chưa tới.
Chờ một lát, hắn mới nhìn thấy Khương Hàn Tô ôm một chồng bài thi toán học đi vào.
- Đây là bài thi của lớp chúng ta vào chủ nhật, giáo viên chưa chấm bài xong, các tổ trưởng phát bài xuống và chờ giáo viên vào sửa bài, có thể dùng bút đỏ để giúp bạn học chữa bài. - Khương Hàn Tô nói xong, ôm bài thi giao xuống.
Sau khi cô ấy giao xong, Tô Bạch đứng dậy đi lên bục giảng.
- Bài thi của Tô Bạch và Khương Hàn Tô là ai cầm? - Tô Bạch hỏi.
- Lớp trưởng là của tớ cầm. - Triệu Tư giơ tay lên.
- Bạch ca là do tớ. - Trình Lập Đông nói.
- Đem bài thi của hai cậu lên, tôi đổi lại cho hai cậu. - Tô Bạch cười nói.
- Ừm. - Hai người đem bài thi đưa cho Tô Bạch, Tô Bạch đưa bài thi của hắn và Khương Hàn Tô trả lại cho hai người họ.
- Có phải là đang cảm thấy rất ấu trĩ. - Tô Bạch đem bài thi của mình đưa cho cô ấy rồi cười nói:
- Trước đây, lúc đổi bài thi, tôi mong nhất là có thể thay đổi bài thi để cầm bài thi của cậu.
- Cảm động không? - Tô Bạch trừng mắt nhìn.
Khương Hàn Tô không lên tiếng.
- Hơn nữa, bài thi của tôi tuyệt đối là tốt nhất trong lớp. - Tô Bạch cười nói.
- Giấy trắng có thể không tốt được sao? - Khương Hàn Tô tức giận nói.
Cô ấy cầm bài thi này trong tay, ngoại trừ viết tên và lớp, còn lại một chữ cũng không viết.
- Ha. - Tô Bạch cười nói:
- Cậu không cho tôi chép thì phải làm sao đây? Tôi đành nộp giấy trắng thôi, kiến thức lớp 9 tôi có biết đâu.
- Tôi nói không cho cậu chép lúc nào? - Khương Hàn Tô nói.
- Vậy lần sau tôi sẽ sao chép của người khác? Lấy mặt mũi của tôi, có lẽ là mượn được nhiều bài thi của không ít học sinh nữ. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô đầu tiên là im lặng, sau đó là đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Tô Bạch, nhưng bị Tô Bạch giành trước, nắm chặt tay nhỏ rồi.
Sau khi chọc cô ấy, chỉ cần cô ấy im lặng, tất có sát chiêu xuất hiện.
Hiện tại, Tô Bạch xem như là hiểu rõ được thói quen của cô ấy rồi.
- Buông ra, buông ra. - Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, giãy giụa nói.
Tô Bạch không buông, mà là nhìn cô ấy một lúc mới buông ra, cười nói:
- Tiểu Hàn Tô nhà ta thật đáng yêu, cắn một lần là được rồi, cũng không thể cắn lần thứ hai nha.
Tô Bạch vô cùng đáng thương nói:
- Rất đau.
- Ai bảo cậu chọc tôi? - Khương Hàn Tô nghiêm mặt nói.
- Tôi chọc cậu hồi nào? - Tô Bạch cười hỏi.
- Cậu...
- Cậu cái gì mà cậu!