Cả buổi sáng, Tô Bạch học lại những kiến thức trước đó đã mất dưới sự giảng giải của Khương Hàn Tô.
Còn may là có nhiều môn đã học xong từ hai tuần trước, nếu không thì việc Tô Bạch bỏ học hai tuần không đến lớp học, sẽ rất khó bù đắp lại.
Chỉ một buổi sáng, những chương trình học Tô Bạch không học đã được bù đắp được một nửa.
Một nửa này, hầu như hắn đã hiểu hết.
Lúc Khương Hàn Tô bổ túc lại giúp cho Tô Bạch, mỗi lần bổ túc được một phần thì tự mình cho vài câu hỏi bài tập. Những bài tập này cũng không đơn giản, chỉ khi hiểu hết thì mới có thể điền chính xác được.
Cái này là do Khương Hàn Tô sợ Tô Bạch giả vờ học hòng vượt qua trót lọt.
Đến mười một giờ, điện thoại di động của Tô Bạch vang lên.
Là dì út gọi tới.
Nghe dì út nói xong, Tô Bạch gật đầu một cái nói: "Con quay trở về ngay."
"Tớ phải trở về rồi, bác hai của dượng út tớ chết đêm hôm qua." Tô Bạch nói.
Bác hai của dượng út, tức là anh trai của cha Vương Thuyền, tên là Vương Đại Nghĩa.
Bối phận của dòng họ Vương thị ở nơi này là Ngọc Đại Nguyên Tường Triệu An Bang Duy. Vì thế, ông ấy và cha của Vương Thuyền đều là con trai cả.
Đương nhiên, khi đến đời của Vương Thuyền, nó đã không còn.
Bằng không, Vương Thuyền không thể nào đặt tên có hai chữ được.
Cái người tên Vương Đại Nghĩa này Tô Bạch chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng lại nghe qua không ít lần, dù là dì út hay là bà nội vẫn thường hay nhắc về người đó.
Người này năm nay đã 94 tuổi rồi, đừng nói là Khương Tập, coi như là ở toàn bộ Qua huyện vẫn có thể được xem là người cao tuổi.
Nhưng nói chung, dù nghèo đến đâu, chỉ cần có con cái, về già sẽ có con cái phụng dưỡng.
Dù người con có bất hiếu đến đâu, nhưng vì danh dự, vì không muốn những người trong thôn nói mấy lời dèm pha, họ cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng Vương Đại Nghĩa sinh ba người con trai ba người con gái, không có một người nào đưa ông ấy về nhà.
Toàn bộ Khương Tập, nếu như đến tận bây giờ vẫn tồn tại ngôi nhà lá, vậy cũng chỉ có nhà ông ấy thôi.
Người này ở Khương Tập xem như thuộc về loại người có tiếng xấu đồn xa, toàn bộ Khương Tập có nhiều thôn như vậy, hầu như không một ai không biết đến sự tồn tại của ông ấy.
Cái tên này ba lần sinh đầu đều là con gái, bởi vì trong thôn ngày xưa vẫn còn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ, ông ấy vì không thích con gái mà nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của mình xuống gầm cầu ở đầu thôn tây mỗi khi vợ hắn sinh con gái.
Nhưng cuối cùng, những người con này đều được vợ ông ấy nhặt về, và cũng chính vì như vậy, người vợ bị ông ấy đánh đập không ít lần.
Đến khi sinh ba đứa con sau, toàn bộ đều là con trai, trùng hợp có người ra giá cao mua bé trai, ông ấy liền có suy nghĩ bán con trai kiếm tiền.
Nhưng vợ ông ấy làm sao có thể đồng ý được, bởi vì mỗi đứa con đều là do bà ấy mười tháng hoài thai mới sinh ra nên kịch liệt ngăn cản.
Đến cuối cùng, vợ ông ấy mất khi còn chưa đến bốn mươi tuổi.
Mà sáu người con của ông ấy, khi người mẹ của họ mất thì không còn quay trở về nhà một lần nào nữa.
Khi đó, người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới mười tám tuổi, nhỏ nhất mới mười hai tuổi.
Nhưng sáu anh chị em này bởi vì từng trải qua đau khổ, dù công việc có dơ bẩn có vất vả như thế nào cũng có thể làm, đến cuối cùng đạt được thành công.
Bởi vì cha của Vương Thuyền đến giúp đỡ họ khi bị Vương Đại Nghĩa đánh, thời điểm Vương Đại Nghĩa muốn bán con cũng đi tới hỗ trợ ngăn cản mấy lần. Do đó, sau khi sáu anh chị em này đạt được thành công ở Xuân Thành, liền gọi Vương Thuyền tới. Mặc dù đây là chuyện làm ăn của họ, nhưng họ vẫn chia đều cho Vương Thuyền, cũng chính vì như vậy, Vương Thuyền mới dần dần giàu hơn.
Nếu không, việc dượng út muốn kết hôn với dì út của mình, không mấy dễ dàng.
Năm đó, có không ít người đến nhà bà nội muốn rước dì út về, nhưng cuối cùng bà nội vẫn lựa chọn Vương Thuyền, là người giàu hơn những người đó.
Thế nhưng, Tô Bạch hiểu rõ, năm đó dì út của mình thật ra đã có người mình thích rồi, chỉ là đoạn tình cảm năm đó đến cuối cùng không thể đi đến cuối.
Sáu người này đều biết mẹ mình mất sớm như vậy là vì có liên quan đến người cha của mình quanh năm đánh chửi.
Bản thân bà ấy vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc con cái, còn phải bị cha họ vừa đánh vừa chửi, cơ thể làm sao có khả năng không xảy ra vấn đề được.
Mẹ chết, cùng với từng hành động của cha, đừng nói đi về gặp Vương Đại Nghĩa, họ thậm chí còn không về Khương Tập, tất cả đều mua nhà định cư ở Xuân Thành mười mấy năm.
Những năm này, nếu không có cha của Vương Thuyền thường xuyên đến trợ giúp, ông ấy đã sớm chết đói bên trong nhà xí luôn rồi.
Hết cách rồi, dù sao Vương Đại Nghĩa vẫn là anh của ông ấy, ông ấy cũng không thể trơ mắt nhìn người anh của mình chết đói ở nhà được.
Khi đó, những người con của ông ấy đều ở bên ngoài, mọi người xung quanh không thể nói họ. Nhưng người em trai vẫn còn sống của ông ấy, người ta nhất định sẽ nói đến người em trai ấy, có cơm mà không chịu cho anh trai mình ăn.
Nhưng cái người này vẫn sống tốt, hàng năm đều có người suy đoán lúc nào ông ấy chết, nhưng ông ấy vẫn sống sót vượt qua mùa đông hàng năm.
Hiển nhiên, người không thể mãi mãi may mắn như thế, vào ngày cuối cùng của năm 2014. ông ấy không thể chống cự được nữa.
Tô Bạch đối với cái chết của Vương Đại Nghĩa không có cảm giác gì, nhưng lúc này hắn đang nghĩ, Vương Đại Nghĩa chết rồi, những người con trai con gái ông ấy có quay trở về không.
Nếu như bọn họ không quay trở về, Vương Đại Nghĩa cũng chỉ có mỗi người em trai là cha của Vương Thuyền, tang sự của ông ấy đoán chừng phải rơi vào tay cả nhà dì út rồi.
"Là Vương Đại Nghĩa?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Là ông ấy." Tô Bạch có chút đau đầu nói: "Những người con trai con gái ông ấy không quay trở về, tang sự của ông ấy phải rơi vào tay cả nhà dì út."
"Ông ấy còn sống thì đỡ." Khương Hàn Tô nói.
"Ông ấy chết rồi, còn phải để nhà tớ đi cho ông ấy một trăm đồng tiền." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
Ở nơi này của Tô Bạch, bất luận là hôn sự hay tang sự, đều phải tuân theo lễ nghi.
Trong thôn mà có người nào đó chết, mỗi nhà trong thôn bình thường đều sẽ cúng điếu một trăm đồng tiền, sau đó ăn bữa tiệc rượu.
"Ha ha ha." Tô Bạch sờ sờ vào đôi môi anh đào của cô cười nói: "Hai chúng ta là người một nhà, đến lúc đó để tớ đi cúng điếu, cậu không cần phải đi cúng điếu đâu."
"Nhưng cậu không phải là người Khương thôn, cậu không cần đi cúng điếu." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu nói sai rồi, vợ tớ là người Khương thôn, vì sao tớ không phải? Lẽ nào cậu không muốn về chung một nhà với tớ à?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu nói như vậy, đây không phải là tiền của tớ sao?" Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, hỏi.
"Ơ." Tô Bạch sửng sốt một chút, nói: "Hình như là đúng."
"Tiểu Hàn Tô à, cậu đang thừa nhận cậu là người một nhà với tớ rồi đấy?" Tô Bạch cười hỏi.
"Tớ chưa từng nói thì phải." Khương Hàn Tô sao có thể thừa nhận được.
"Đúng rồi, dì Tô nói cậu quay trở về làm gì?" Khương Hàn Tô sợ Tô Bạch tiếp tục nói tiếp vấn đề này, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Tang sự của Vương Đại Nghĩa, sợ là hơi khó làm, nếu làm tang sự cho người khác, trong thôn khẳng định có không ít người đến giúp đỡ, nhưng người chết chính là Vương Thủ Nghĩa, sợ là trong thôn không bao nhiêu người đồng ý đến giúp. Nếu không thì dì út cũng sẽ không gọi tớ về, xem ra là đang thiếu người làm rồi." Tô Bạch nói.
Ở nông thôn, nếu như người già chết, những thôn dân xung quanh, họ hàng và bạn bè sẽ đến giúp làm lễ. Nhưng nếu như người chết khi còn sống là một người không tốt, như vậy, càng có ít người đến giúp đỡ làm lễ. Mà một người mang danh xấu xa như Vương Đại Nghĩa đây, trong thôn có lẽ không người nào đồng ý đến giúp đỡ, đừng nói là đến hỗ trợ, dù là theo lễ cũng không nhiều.
Nói trắng ra, đây chính là một việc làm vất và mà chẳng được gì. Bởi vì trong nhà có người già chết, theo lễ trong thôn, tuy chỉ cúng điếu một trăm đồng, nhưng người đến rất đông, số tiền cúng điếu này hoàn toàn có thể bù vào số tiền làm tang lễ. Thậm chí, người có danh tiếng tốt, có người thân họ hàng và bạn bè nhiều, còn có thể kiếm chút tiền, nhưng cái tang sự của loại người như Vương Đại Nghĩa, chỉ có lỗ.
Hết cách rồi, làm vẫn phải làm thôi.
"Buổi trưa cậu ăn ngon miệng, tớ đi về trước đây." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Nếu buổi trưa cậu lại ăn bánh màn thầu chấm ớt, cẩn thận tớ gãi chân cậu." Tô Bạch nói.
Sau khi Tô Bạch nói xong câu đó, liền rời đi.
Nhìn bóng lưng Tô Bạch biến mất, Khương Hàn Tô xấu hổ nói: "Lưu manh."
Phương pháp trừng phạt có rất nhiều loại, hắn muốn gãi gan bàn chân của mình, còn không phải là vì hắn thích cái kia sao.
Sau khi Tô Bạch trở về nhà dì út, hắn nhanh chóng bận rộn.
Tang sự ít nhất phải bận rộn ba ngày, người già chết đi, ít nhất phải đợi con cái trở về gặp mặt họ lần cuối cùng rồi mới có thể hoả táng.
Nhưng hiển nhiên, hiện tại thì không được.
Vừa nãy dượng út của hắn có gọi điện thoại cho những người con của ông ấy, họ đều nói đưa tiền lo tang sự cho dượng út, để dượng út hoàn toàn xử lý, bọn họ không trở về.
Làm cha mẹ, nếu như mình chết rồi đến cả con mình còn không quay trở về liếc mắt nhìn mặt mình lần cuối, vậy thì cũng quá thất bại rồi.
Tang sự cực kỳ rườm rà, sau khi hoả táng còn phải chọn quan tài gỗ để thổ táng, hơn nữa chôn cất cũng không phải chôn cất như hiện nay.