Nhìn vẻ mặt khó tin của Khương Hàn Tô, Tô Bạch lấy quyển vở ghi cái gì đó rồi đưa tới cho cô ấy.
- Ngốc lắm, nếu như tôi không có tự tin vượt qua cậu, sao dám đánh cược với cậu được?
- Tôi thích cậu, vĩnh viễn không thay đổi, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi theo đuổi được cậu.
- À, đừng quên thỏa thuận của hai ta, nhớ ăn kẹo.
Tô Bạch viết xong, rồi vẽ thêm một khuôn mặt cười phía sau cùng với một cây kẹo que.
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, ở trên vở hỏi:
- Cậu làm sao biết được điểm của cậu cao hơn điểm của tôi?
- Ngày thứ bảy tôi gặp được thầy Lý, ông ấy không chỉ nói cho tôi biết điểm thi tháng lần này cao hơn cậu, còn nói muốn theo đuổi được cậu nhất định phải học tập thật nghiêm túc. - Tô Bạch trả lời.
- Cậu biết kết quả từ trước, là lừa gạt, không tính. - Khương Hàn Tô nói.
- A, cậu muốn ăn gian sao? Nếu cậu ăn gian tôi, tôi cũng sẽ ăn gian với cậu. - Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhìn chữ Tô Bạch ghi, sau đó đẩy vở của hắn về, không viết tiếp.
Nhưng vào lúc này, Đoàn Đông Phương đọc xong toàn bộ thành tích học sinh cả lớp, sau đó phát bài thi từng môn xuống.
Bài thi môn ngữ văn của Tô Bạch được phát xuống, Khương Hàn Tô liền duỗi bàn tay trắng nhỏ ra muốn cầm lấy.
Kết quả là bàn tay nhỏ của cô ấy còn chưa kịp lấy bài thi thì bị Tô Bạch cầm trước rồi.
- Muốn lấy bài thi trừ khi cậu tha thứ cho tôi. - Tô Bạch cười nói.
Nhìn Khương Hàn Tô mím môi không nói lời nào, Tô Bạch lại viết chữ nói:
- Cậu tha thứ cho tôi lần này đi, tôi không chịu được, sau này không dám nữa.
Nghĩ đến, Tô Bạch vẽ khuôn mặt khóc phía sau.
Là đàn ông, lúc nào nên sợ thì cứ sợ.
Bây giờ Khương Hàn Tô đang nổi giận, tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng.
Kiếp trước Khương Hàn Tô còn dám nhảy lầu, đã nói rõ cô ấy là một cô gái mạnh mẽ tận trong xương tủy.
Hơn nữa, tuy mình không hối hận khi hôn cô ấy, nhưng nghĩ tới tính tình bảo thủ của Khương Hàn Tô đang học lớp 9. Nếu không phải là vì Tô Bạch xác định được trong lòng cô ấy bị ảnh hưởng bởi hắn, đổi thành người khác làm ra chuyện đó, e là cô đã làm lớn chuyện, nào còn có thể ở nơi này trò chuyện với hắn qua vở được.
Nói gì thì nói, hơn một tháng qua, Khương Hàn Tô thật sự là bị Tô Bạch ảnh hưởng rất nhiều, rất nhiều.
Cô ấy cũng chỉ là một cô gái tuổi mười sáu, đối mặt với thế tiến công của Tô Bạch mà có thể duy trì đến hiện tại, không luân hãm đã rất lợi hại rồi.
Cho nên, trong lòng cô ấy sao có thể không có một chút gợn sóng nào đối với Tô Bạch được đây?
Ít nhất Khương Hàn Tô cảm thấy, coi như là bây giờ thi cấp 3, sau đó hai người tách ra, Tô Bạch cũng sẽ để lại rất nhiều hình bóng in sâu trong lòng mình.
Giống lời Tô Bạch nói, có quá nhiều thứ của mình thuộc về Tô Bạch rồi.
- Cậu đưa bài thi của cậu cho tôi kiểm tra trước. - Khương Hàn Tô trả lời.
Lần này Tô Bạch không từ chối, đem bài thì đưa cho cô ấy.
Mà Tô Bạch cũng cầm lấy bài thi của cô ấy.
Khương Hàn Tô làm đúng toàn bộ những câu hỏi phía trước, xem đến phần đọc hiểu, khóe miệng Tô Bạch giật giật.
Kỳ thi lần này phần đọc hiểu chia thành hai phần nhỏ, mà hai phần nhỏ này, Khương Hàn Tô bị trừ tổng cộng ba điểm.
Nói cách khác, nội dung ngữ văn tổng là 95, Khương Hàn Tô đạt 92.
Đề ngữ văn ở Dục Hoa là đề khó nhất toàn thành phố!
Phần đọc hiểu của Tô Bạch bị trừ 7 điểm, dù hắn đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần.
Nếu như không có sự nhắc nhở của Khương Hàn Tô trước đó, cái người không thích kiểm tra lại đề là Tô Bạch, lần này coi như viết văn bị trừ 1 điểm, e là vẫn nằm trong khoảng 130 điểm.
Nhờ Khương Hàn Tô nhắc nhở lúc trước, Tô Bạch trong kỳ thi này. Bất kể là môn ngữ văn hay là môn tiếng Anh, chỉ cần biết là hắn sẽ kiểm tra lại thêm lần nữa cho dù đó là câu dễ.
Tô Bạch tiếp tục nhìn phần viết văn của Khương Hàn Tô, phần này cô ấy bị trừ 6 điểm.
Tô Bạch dành vài phút để đọc qua, đối với Tô Bạch, bài văn của Khương Hàn Tô đúng là không tốt cho lắm.
Hết cách rồi, Tô Bạch kiếp trước tuy bỏ học vào năm lớp 9, nhưng về sau hắn rất thích đọc sách khi không còn hứng thú đọc tiểu thuyết mạng nữa, Tô Bạch bắt đầu đọc rất nhiều tiểu thuyết nổi tiếng và sách sử.
Là một người giỏi trong các diễn đàn lớn trong tương lai, Tô Bạch không thể viết như chưa từng đọc qua bất kỳ cuốn sách nào được.
Chính bởi vì vậy, Tô Bạch viết văn trong thi tháng lần này vô cùng tốt.
Khương Hàn Tô không phải là viết không tốt, mà là cô ấy có ít kinh nghiệm, bố cục bài văn hơi nhỏ, chờ đến khi cô ấy rời khỏi Qua Thành là có thể giải quyết được.
Khương Hàn Tô xem xong bài văn của Tô Bạch thì không nói lời nào, bài văn Tô Bạch làm từ lập ý cho đến cách trình bày đều tốt hơn mình nhiều.
Hơn nữa, chữ còn đẹp hơn cả mình.
Viết văn thường nhìn vào hai điểm, mà cả hai điểm này của Tô Bạch đều rất hoàn mỹ nên có nhận được điểm tuyệt đối cũng không quá đáng.
Nghĩ lại bản thân mình bị cướp mất vị trí đầu tiên môn ngữ văn sau nhiều năm, rất rất là tức giận!
- Cậu lại chọc tức tôi. - Khương Hàn Tô đem bài thi trả lại cho hắn, sau đó nói.
- Nếu không thì lần sau tôi viết ít chữ lại là được. - Tô Bạch cười hỏi.
- Không cần, lần sau tôi nhất định đoạt lại vị trí đầu tiên. - Khương Hàn Tô hoàn toàn tự tin nói.
Chỉ là do phần viết văn viết không tốt thôi?
Hơn nữa mình và Tô Bạch không chênh lệch bao nhiêu điểm, cũng chỉ là một điểm mà thôi.
Lần sau làm phần đọc hiểu kiếm nhiều điểm hơn là cậu ta sẽ không đuổi kịp mình được?
Khương Hàn Tô không tin Tô Bạch mỗi lần viết văn đều viết ra bài văn đạt trình cao đến thế.
- Cậu tha thứ cho tôi rồi sao? - Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô liếc mắt nhìn hắn, sau đó cầm vở hắn qua viết:
- Thi cấp 3 vượt qua 700 điểm thì tôi tha thứ cho cậu, bằng không mãi mãi cũng sẽ không tha thứ.
Tô Bạch nở nụ cười, trả lời:
- Bất luận là cấp 3 hay là đại học, cậu đi đâu tôi đi theo đó.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nhưng không trả lời.
Hai tiết buổi chiều đều là của Đoàn Đông Phương, lúc ông ấy giảng giải bài thi tháng này, Tô Bạch rất chăm chú lắng nghe.
Nói thật, 700 điểm, đối với Tô Bạch bây giờ có chút khó khăn, nhưng chỉ cần nỗ lực hết sức, bên cạnh còn có Khương Hàn Tô phụ đạo, không phải là không có hi vọng.
Chuyện quan trong bây giờ của mình là tập trung học tập, chờ sau khi cùng Khương Hàn Tô thi đậu cùng một trường cấp 3, Tô Bạch nhất định có thể "đánh cắp trái tim" cô ấy.
Nửa tháng sau, Tô Bạch bắt đầu hành trình ôn tập toán học.
Ngày mùng 1 tháng 3, Dục Hoa chuyển trường, bọn họ cũng từ khu trường cũ chuyển tới khu trường mới.
Thi tháng kết thúc, đổi trường khẳng định cũng sẽ đổi chỗ ngồi, nhưng chỗ ngồi của Tô Bạch vẫn y nguyên, không có ảnh hưởng gì.
Ngoài trừ đi tới nhà ăn, WC, ký túc xá, toàn bộ thời gian khác Tô Bạch đều ở trong phòng học tập.
Trong kỳ nghỉ, Tô Bạch trở về nhà, lại nhét một ít tiền cho bà nội, sau đó lại giúp bà đi lên trấn mua một đống thứ rồi mới trở về.
Hai quán mì ở bên ngoài trường đã mở cửa.
Bởi vì có sự tồn tại của sóng Wifi cho nên hai quán mì không có chuyện ế khách, mỗi ngày đều thu về không ít tiền.
Rất nhiều người lần đầu tiên biết về Wifi, sau khi trải nghiệm một lát thì rất thích sự mới mẻ này, có thể mở website ngay lập tức, xem được nhiều video HD mượt mà.