Sau khi ở Việt Nam chơi ba ngày, hai người quay trở về Bạc Thành vào ngày 26.
Cũng sắp đến ngày khai giảng năm học mới rồi, hơn nữa ngày 26 lại là ngày bắt đấu trận chung kết LPL mùa hạ. Hai người họ không thể tiếp tục ở Việt Nam chơi thêm vài ngày được.
Lần này, một lần nữa chiến đội của hắn đánh vào trận chung kết giải thi đấu mùa hạ. Hơn nữa lần này, rất có hi vọng đoạt được vị trí quán quân trong giải thi đấu mùa hạ này.
Từ năm 2015. chiến đội Hàn Tô bắt đầu đánh vào LPL, liên tục tới hai trận chung kết và đều giành được vị trí á quân ở cả hai mùa. Đây là lần thứ ba, nhất định phải đạt được vị trí quán quân.
Tô Bạch lúc trước đã hứa với họ, lần này chỉ cần đánh vào trận chung kết, hắn sẽ đến cỗ vũ cho họ ngay.
Đáng tiếc chính là tuy mấy ngày nay Tô Bạch mỗi ngày đều dạy bơi cho cô, nhưng cô vẫn không học được gì.
Có thời gian vẫn nên dạy cho cô ấy, có được nhiều kỹ năng, nói không chừng một ngày nào đó có thể phát huy được tác dụng.
Bởi vì, đâu ai lường trước được điều gì.
Trận đấu diễn ra vào lúc bốn giờ chiều, hai người đến Thượng Hải lúc mười giờ sáng.
Sau khi đến Thượng Hải sau, hai người ăn cơm, rồi đi đến khách sạn nghỉ ngơi.
Ba giờ chiều, hai người đi tới một quãng trường rộng lớn.
Nhân viên của ban tổ chức liền sắp xếp cho họ ngồi trên khán đài tầng hai.
"Có thể thắng không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Với những gì đã thể hiện ở giải thi đấu mùa hạ, chỉ cần ngày hôm nay thi đấu bình thường, có lẽ dễ dàng đánh bại đối thủ." Tô Bạch nói.
HSG trong suốt mùa giải thi đấu mùa hạ thu được thành tích gần như hoàn hảo 15: 1. Họ chỉ thua một trận duy nhất trong cả mùa giải, có lẽ là vì người đi đường giữa đột nhiên bị bệnh nên đưa đội hai vào bổ sung nên mới dẫn đến thua cuộc.
Mà một số trận đánh với BO5 ở vòng Playoffs, HSG cũng giành được chiến thắng với tỷ số 3-0.
Ngày hôm nay, HSG chỉ cần thi đấu bình thường, cái vị trí quán quân này chắc chắn đạt được ngay.
"Không thể trăm phần trăm sao? Xem ra, em có hơi lo lắng rồi!" Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười nhéo nhéo mũi của cô, nói: "Với những trận đấu kiểu này, nào có chuyện trăm phần trăm. Thật ra, tỷ lệ thắng của các giải thi đấu thông thường không có giá trị tham khảo bao nhiêu cả, toàn bộ đều dựa vào khả năng thi đấu khi ngồi trên sân đấu. Nếu như hôm nay người đối diện thể hiện tốt hơn, tỷ lệ giành chiến thắng của họ sẽ cao hơn chúng ta nhiều."
Ở kiếp trước, Tô Bạch từng nhìn thấy rất nhiều người trước trận thi đấu không mấy lạc quan, nhưng khi họ bước vào sân thi đấu rồi thì khả năng thi đấu của họ lại vượt trội hơn đối thủ và giành được thắng lợi.
Trận chung kết không giống với các trận đấu thông thường.
Càng đến gần, tâm lý càng quan trọng.
Bởi vì bên dưới có vô số khán giả, nếu như xuất hiện tình trạng run tay thì họ khó có thể phát huy ra được thực lực chân chính.
May là đám người kia đều thuộc dạng thân kinh bách chiến, là tuyển thủ đánh qua nhiều trận chung kết.
Đừng nói đến trận chung kết LPL, ngay cả trận chung kết giải vô địch thế giới, họ cũng từng trải qua rồi.
Vì thế, cuộc tranh tài ngày hôm nay, bản thân Tô Bạch cũng không quá lo lắng.
Quả nhiên, sau hai tiếng, HSG trực tiếp kết thúc đối thủ với tỉ số 3-0.
Cơn mưa màu vàng trên bầu trời rơi xuống, tất cả năm thành viên của chiến đội HSG đều chạy về phía sân khấu, cùng nhau nâng cúp lên cao.
Vị trí quán quân này, bọn họ chờ đợi rất rất lâu rồi.
Tuy thành tích họ thu được ở giải vô địch thế giới rất tốt, nhưng ở giải LPL, họ chưa từng đoạt được vị trí quán quân.
Mấy trận chung kết trước đó đều kết thúc ở vị trí á quân.
Năm 2016. trải qua hai năm nỗ lực, cuối cùng họ cũng có được thứ mà họ mong muốn, đoạt được vị trí quán quân ở giải thi đấu LPL mùa hạ.
Với việc HSG đoạt cúp, chiến đội trở thành đội đầu tiên của LPL bước vào giải vô địch thế giới.
Sau khi kết thúc trận chung kết, Tô Bạch đi vào hậu trường, chúc mừng họ một chút.
Vào buổi tối, Tô Bạch mời họ, người quản lý chiến đội cùng với huấn luyện viên đi ăn tiệc.
Khương Hàn Tô không có tới, nhưng trước khi đi đã dặn Tô Bạch không được uống rượu.
Sau khi ăn tiệc xong, đã là mười một giờ đêm, Tô Bạch thanh toán tiền và quay trở về khách sạn.
Vừa mở cửa phòng khách sạn thì hắn nhìn thấy Khương Hàn Tô đi tới gần.
Cô ngửi ngửi bên trái, rồi ngửi ngửi bên phải, Tô Bạch thấy rất buồn cười, ôm cô lên và hỏi: "Em ngửi gì thể?"
"Em ngửi thử xem anh có uống rượu hay không thôi!" Khương Hàn Tô nói.
"Ngửi như vậy sao mà biết được, không bằng như vậy đi." Tô Bạch đè cô lên vách tường, sau đó đưa đầu hôn tới.
"Ngửi bình thường không biết được đâu, phải hôn mới được." Hôn xong, Tô Bạch thả cô ra, cười nói.
"Thế nào? Có thấy gì khi hôn không?" Tô Bạch hỏi.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ một chút, sau đó nhẹ hừ một tiếng, nói: "Hừ, coi như anh thông minh."
Tô Bạch ôm cô lần nữa và mà cô tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống, nói: "Từ cái chuyện lần trước, anh làm sao dám uống rượu, anh không muốn tiểu Hàn Tô nhà ta phải chịu khổ cực như vậy."
"Cũng không phải là em có khổ cực hay không, nếu như uống rượu không gây hại đến sức khỏe, em sẽ không quan tâm đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Đồ ngốc." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô.
Khương Hàn Tô chỉ nở nụ cười ngây thơ và không nói gì.
Nếu như uống rượu thật sự không gây hại cho sức khỏe, nếu hắn muốn uống, dù cho mỗi ngày dìu hắn về, cô cũng đồng ý.
Chỉ là Khương Hàn Tô không biết, nụ cười ngây thơ của cô là thứ động lòng người nhất.
Tô Bạch đứng dậy, nói: "Ai nha, không chịu được rồi, anh đi tắm rửa trước đây."
Nói xong, Tô Bạch chạy nhanh vào phòng tắm.
Khương Hàn Tô lúc đầu cảm thấy khó hiểu, tiếp theo là xấu hổ vô cùng.
Sau khi tắm xong, Tô Bạch đưa tay vuốt ve khuôn mặt của người con gái đang e thẹn, sau đó ôm cô lên chiếc giường lớn trong phòng.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, ngày hôm sau là ngày 27, tháng này có 31 ngày, còn không tới một tuần lễ nữa là đến ngày khai giảng.
Sáng sớm tinh mơ, hai người tỉnh dậy đánh răng rửa mặt xong thì đi ra con ngõ và chạy xung quanh một vòng.
Sau khi chạy bộ xong, hai người ăn sáng ở bên ngoài, rồi nắm tay nhau đi về nhà.
Buổi sáng, hai người ngồi trước máy tính chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Có lẽ chơi game đúng là một cách giải tỏa bản thân tốt, hơn nữa khi nào muốn chơi thì có thể cùng chơi với Tô Bạch, hay là vì Tô Bạch đã tạo nên một chiến đội Liên Minh Huyền Thoại và dùng tên cô đặt tên cho chiến đội đó, Khương Hàn Tô cũng dần dần thích trò chơi này.
Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng tiến bộ, hơn nữa còn có Tô Bạch bên cạnh hướng dẫn cô, cô cũng đạt đến cấp độ bạch kim rồi.
Nhưng với cấp độ bạch kim này, miễn cưỡng nằm trong khoảng bạch kim hai hoặc ba mà thôi. Còn kim cương, rất khó đạt đến.
Thật ra, nếu như cô muốn cấp độ đó thì Tô Bạch sẽ giúp cô ngay, đừng nói kim cương, dù là cao thủ, Tô Bạch cũng có thể dễ dàng đánh tới.
Chỉ là hai người đều biết nó không cần thiết, dù là Khương Hàn Tô hay là Tô Bạch hiện tại, chơi game chính là chơi game, chỉ là giải trí mà thôi.
Chỉ khi nào có thời gian rãnh thì hai người mới chơi và đánh vài trận.
Hầu như chỉ chơi hai đến ba trận trong một tháng thôi.