Chương 392: Lắc chân dây đỏ (4)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:41:53

Nửa đêm, Tô Bạch chợt tỉnh dậy và muốn đi vệ sinh. Mới vừa đi ra ngoài, hắn liền rùng mình một cái vì lạnh. Rạng sáng, nhiệt độ đã bắt đầu hạ xuống. Hắn cắn chặt răng, trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, sau đó nhanh chóng trở về, một lần nữa chui vào chăn. "Lạnh quá đi!" Tô Bạch nói. Bỗng nhiên Tô Bạch cảm giác được có một cánh tay ôm hắn, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Khương Hàn Tô đang mở to đôi mắt nhìn hắn. "Để em sưởi ấm cho anh." Cô nói. Tô Bạch trở tay ôm cô vào trong lòng, nói: "Em tỉnh rồi à." "Bị anh đánh thức đấy!" Khương Hàn Tô nháy mắt nói. Tô Bạch cúi đầu hôn lên trán cô, nói: "Cho anh xin lỗi!" "Xin lỗi thì có tác dụng gì, có gọi cảnh sát được không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Vậy em muốn anh thế nào đây?" Tô Bạch cười hỏi. "Em không biết." Khương Hàn Tô trả lời. "Em đang trêu anh đúng không?" Tô Bạch tức giận đem tay mình chui vào trong chăn, rồi đặt lên vị trí nào đó trên người cô. Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, vừa giận vừa xấu hổ nói: "Đồ biến thái." Tô Bạch cười ha ha và nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô. Tô Bạch dùng chân chạm vào bàn chân nhỏ của cô, hắn mới phát hiện túi chườm nóng đã lạnh đi, chân của cô cũng lạnh lên. Tô Bạch thế mới biết, Khương Hàn Tô tỉnh lại, có lẽ không phải là vì mình rời giường, mà là bởi vì trời lạnh khiến cho chân cô trở lạnh. Tuy thân thể của Khương Hàn Tô gần đây đã khá hơn rất nhiều, nhưng cứ đến mùa đông, tình trạng tay chân lạnh vẫn chưa tốt lên được Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Em tỉnh dậy vì chân lạnh sao không nói với anh, anh giúp em làm ấm chân." Nói xong, Tô Bạch đứng dậy, vén chăn lên, đi sang đầu bên kia. Hắn cầm đôi bàn chân của Khương Hàn Tô vào tay để sưởi ấm. Đôi chân đẹp của cô bây giờ lạnh lẽo giống như một khối băng, lạnh đến mức cô ngủ được vào ban đêm mới lạ đấy. Nhìn qua có thể thấy, muốn trị dứt điểm căn bệnh này phải cần một khoảng thời gian rất dài. Trong đầu Tô Bạch bất chợt hiện lên hình ảnh một cô bé gầy yếu nằm co rút trong chăn vào những ngày đông, chỉ biết nằm nghe gió lạnh ngoài cửa sổ cho đến tận bình minh. Tô Bạch dùng miệng hôn lên đôi chân ngọc của cô, sau đó đặt nó vào trong lồng ngực ấm áp của mình. Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ chân mình, không bao lâu sau dần dần chìm vào giấc ngủ. Bóng đêm thăm thẳm, gió lạnh bao phủ mặt đất. Nhưng trong phòng đang có hai người đang rúc vào nhau, ấm áp như xuân. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Bạch phát hiện trong lồng ngực hắn có một đôi chân. Hắn dùng tay sờ sờ lên trên, rồi xòe bàn tay xen giữa vào từng ngón chân của cô. Sau khi dùng tay thưởng thức đôi chân của cô trong ngực hắn, hắn cầm đôi chân của cô ra và đặt nhẹ nhàng xuống chăn. Với chút ánh nắng vừa ló dạng bên ngoài, đập vào mắt hắn là một đôi chân không biết đẹp đến dường nào. Những năm này cô làm việc ít hơn bình thường, hơn nữa còn biết Tô Bạch yêu chân của cô. Thế là Khương Hàn Tô thường xuyên chăm sóc chúng và đôi chân của cô càng ngày càng mềm mại hơn. Dưới ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, hắn có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu trên đôi bàn chân hồng hào này. Chân của Khương Hàn Tô không lớn, có thể cầm bằng một tay, bởi vậy càng thêm xinh đẹp và đáng yêu. Tô Bạch cúi đầu ngậm một cái lên ngón chân trong suốt sáng bóng của cô, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn lên. Bản thân hắn là người nghiện chân, có thể có được một đôi chân ngọc thanh tú như vậy. Trên đời này hẳn là không có người nghiện chân nào hạnh phúc hơn hắn rồi. Thật ra, Khương Hàn Tô nói hắn biến thái, không đúng cho lắm. Tô Bạch chỉ là thích chân của người mình thích thôi, đồng thời cũng sẽ không giống với vài người có sở thích bị người khác dùng chân đạp. Cái Tô Bạch thích là thưởng thức giống như những đại văn hào ngày xưa. Trên đời có thể ngắm trăng hoa, vì sao lại không thể có cái gọi là thưởng thức chân. Chỉ là trên đời này có nhiều đôi chân, nhưng để có được đôi chân giống như Khương Hàn Tô thì không có bao nhiêu người. Suy nghĩ một chút, Tô Bạch lại chuyển sang nếm thử đôi chân mềm mại khác. Khương Hàn Tô cuối cùng cũng bị vài động tác nhỏ của Tô Bạch làm cho tỉnh lại rồi, cô duỗi thẳng người, ngáp một cái, từ trong giấc mộng tỉnh lại. Nhìn thấy trước mắt không có ai, Khương Hàn Tô ngẩn người, theo bản năng gọi: "Tô Bạch." "Ừm." Tô Bạch trả lời. "Vì sao anh ở đầu bên kia rồi?" Khương Hàn Tô hỏi. "Anh không ở đầu này thì em có thể ngủ thoải mái sao?" Tô Bạch cười hỏi. Tô Bạch một lần nữa từ cuối giường di chuyển lên đầu giường, cười nói: "Mới vừa tỉnh lại, anh có thể nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của em, tâm trạng hôm nay của anh sẽ cực kỳ tốt." Khương Hàn Tô hơi hơi đỏ mặt, rút đầu mình vào trong chăn, nói: "Biến thái." Tô Bạch cũng chui vào trong chăn, sau đó ôm cô vào trong lồng ngực, nói: "Chỉ cần là tiểu Hàn Tô nhà ta thôi, anh thành kẻ biến thái thì có sao đâu." "Ồ." Khương Hàn Tô ồ một tiếng, không nói chuyện. Nhưng một lúc sau, cô chủ động thò đầu ra hôn một cái lên mặt Tô Bạch. Có vài lời nghe rất vui! Không ngờ Tô Bạch lại xoa xoa mặt khi vừa bị hôn, nói: "Phi phi phi, em còn chưa đánh răng rửa mặt đã hôn anh rồi, thối chết đi được." Khương Hàn Tô nghe vậy, lại thò đầu ra hôn lên trên mặt Tô Bạch thêm vài cái nữa. Tô Bạch mỉm cười, đem mặt áp ở trên mặt của cô, nhẹ nhàng ôm nhau một lúc. Bảy giờ, hai người từ trên giường dậy, sau khi mặc quần áo tử tế và rửa mặt xong. Khương Hàn Tô lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu trắng mang lên cổ hắn và buộc chặt lại vì thời tiết quá lạnh. Hai người đóng cửa lại, mới vừa đi xuống lâu thì có một cơn gió lạnh gào thét thổi tới. Khuôn mặt bị thổi đau đớn, sau khi mang khẩu trang lên, mới khá hơn một chút. Hai người ăn bữa sáng tại một quán bánh bao, Cao Sơn đã ở ngoài quán chờ đợi từ lâu. Hai người ngồi trên xe, chạy thẳng đến công ty. Tô Bạch mang theo cô đến phòng làm việc của mình, thư ký đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu từ rất sớm rồi Nhưng khi Khương Hàn Tô nhìn thấy thư ký Tô Bạch là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, liền nhíu mũi một cái, trong ánh mắt hiện lên cảm giác không lành. Chờ người thư ký họ Trần đi, Khương Hàn Tô đi tới, hỏi: "Ông chủ Tô của chúng ta chỉ tuyển nữ thư ký, không tuyển nam à?" Tô Bạch tức giận ôm cô đặt lên đùi, vừa đóng dấu chữ ký vừa nói: "Mỗi năm anh đến công ty được vài lần, người thư ký này là do công ty tuyển dụng, không phải do anh tuyển. Anh còn chẳng biết tên của cô ấy nữa mà, anh chỉ biết cô ấy họ Trần thôi. Thì ra là đang có một cô gái đang ghen!" Tô Bạch nói xong, nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Đi lấy giúp anh ly nước đi." "Anh kêu nữ thư ký của anh đi lấy nước đi!" Khương Hàn Tô nói. "Được thôi." Tô Bạch vừa định gọi thư ký vào. Không ngờ, Khương Hàn Tô vừa nhìn thấy Tô Bạch thật sự có ý đó, cô lập tức chạy tới rót nước mang đến cho hắn. Tô Bạch mỉm cười, nói: "Dù sao bây giờ em chẳng có chuyện gì để làm, nếu em không muốn để cho nữ thư ký khác giúp đỡ, bắt đầu từ bây giờ em làm thư ký của anh đi." "Có thù lao không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Có." Tô Bạch cười nói: "Có thể tặng cho em một tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có làm chồng, thế nào?" Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, cười nói: "Không muốn, em thích tiền." "Muốn đánh đúng không?" Tô Bạch không vui nói. Khương Hàn Tô cười hì hì, không có quấy rầy hắn làm việc nữa, chỉ là cô đối với cái nghề thư ký bưng trà rót nước và đưa văn bản tài liệu, cô thấy họ là người chịu khó.