7 giờ 50, Tô Bạch trở về phòng học, hai tay đút vào trong túi áo bông chờ đến tám giờ mở túi đề thi.
Đúng 8 giờ, tiếng chuông trong trường học reo lên, giáo viên giám thị xé ra túi bài thi niêm phong, sau đó phát bài thi môn ngữ văn xuống.
Bởi vì có giấy làm đề kiểm tra rồi thêm phần viết văn, hai trang gấp lại với nhau cũng rất dày nên không cần dùng sách vở lót nữa.
Tô Bạch liếc nhìn toàn bộ các câu hỏi trong hề, chúng đều rất đơn giản.
Nói thật, nếu như nội dung kiểm tra là lớp 7 và lớp 8, bởi vì Tô Bạch vẫn chưa ôn tập và có rất nhiều thơ từ, tác phẩm văn học hắn không nhớ, chúng sẽ khiến hắn gặp chút rắc rối.
Thế nhưng, nội dung kiểm tra đều là những phần Lý Tân mới vừa dạy, chẳng qua là một ít bài thơ cổ và tác phẩm văn học, đối với Tô Bạch mà nói rất là đơn giản.
Tô Bạch nhìn lướt qua các câu điền vào chỗ trống trước, sau một tiếng, Tô Bạch làm xong toàn bộ câu hỏi trên bài thi.
Thời gian kiểm tra môn ngữ văn là hai tiếng, thời gian một tiếng tiếp theo là thời gian Tô Bạch dùng để viết văn.
Tô Bạch nghiêm túc đọc kỹ câu hỏi viết văn, câu hỏi phần viết là "Trưởng thành qua sự cố gắng".
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó dành 40 phút để viết bài văn khoảng 800 từ.
20 phút cuối cùng, Tô Bạch cẩn thận kiểm tra lại từ đầu đến cuối, phát hiện chữ sai thì dùng dịch tẩy để viết lại.
Khi đã cảm thấy không còn sai sót gì nữa rồi, Tô Bạch bắt đầu ngây người trên bàn.
Hắn liếc nhìn mặt bàn loang lổ, bởi vì cái bàn này đã từng chịu qua không ít thí sinh hành hạ, cho dù là lật ngược cái lại thì vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị.
(Như chương trước có nhắc đến, bên trung quốc có khi người ta sẽ bắt lật ngược bàn lại để thí sinh không có chỗ dấu tài liệu. )
Lý Thi, Tưởng Văn Khang thích cậu.
Trình Tĩnh, lão tử yêu cậu.
Ngoài những câu tỏ tình, còn có một hai ba câu mang nét buồn.
Tô Bạch nhìn say sưa ngon lành.
Nếu như có thanh xuân thì những thứ này sẽ là một phần của thanh xuân!
Tô Bạch suy nghĩ một chút, nhìn những câu được viết bằng bút bi trên bàn, Tô Bạch trực tiếp dùng dịch tẩy viết hai chữ, Tô Bạch.
Tô Bạch vừa nhìn vừa cười hai chữ Tô Bạch tao nhã được viết trên bàn.
Mười giờ, tiếng chuông reo lên, Tô Bạch đem bài thi đặt trên mặt bàn, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Môn kiểm tra đầu tiên kết thúc sẽ có 20 phút nghỉ ngơi, Tô Bạch đi ra phòng học liền nhìn thấy một ít bạn học.
- Bạch ca, kiểm tra thế nào?
- Tốt lắm. - Tô Bạch cười nói.
- Ngày hôm nay còn tốt, thi ngữ văn, chính trị, lịch sử, tôi có thể viết một chút, ngày mai thi toán, lý, hóa không biết làm sao đây!
Không chỉ có một mình Tô Bạch thiên về các môn xã hội, bởi vì trong lớp bọn họ có rất nhiều học sinh kém đều thích nghe Lý Tân giảng bài, dẫn đến thiên về môn văn đặc biệt nhiều.
- Còn có thể làm sao? Lụi thôi. - Có người nói.
- CMN, giám thị lớp chúng ta chính là Tây Phương Bất Đảo, luôn nhìn chằm chằm vào tớ, không biết ngày mai sao chép gì đó được hay không nữa.
- Giám thị là Tây Phương Bất Đảo, vậy quên đi. Các giáo viên khác trong trường học nhắc nhở ba lần mới thu bài thi, còn bị Tây Phương Bất Đảo nhắc nhở thì bài thi chắc chắn không còn ở lại thêm một giây nào nữa đâu.
- Đúng đấy, môn vật lý cậu mà bị điểm thấp, kết thúc đợt kiểm tra là Diệt Tuyệt Sư Thái tuyệt đối không tha cho cậu đâu.
Bọn họ đau đầu, Tô Bạch cũng đau đầu, vật lý và hóa, hai môn này Tô Bạch bây giờ không biết một chữ nào cả.
Nhưng đây là thi tháng, liên quan đến danh dự trong lớp, Tô Bạch sẽ không chép bài, chỉ đành đánh lụi cho xong lần thôi.
Ngày mai ba môn toàn chọn C, nhất định có thể đạt không ít điểm.
- Bạch ca, Khương lớp trưởng. - Vương Kỳ bỗng nhiên nói.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô từ ban 12 đi ra.
- Bạch ca, nghe nói cậu theo đuổi lớp trưởng? - Vương Kỳ hỏi.
- Làm sao cậu biết? - Tô Bạch rất kỳ quái, việc hắn theo đuổi Khương Hàn Tô, có vẻ như gần đây có rất nhiều người trong lớp biết rồi.
- Bạch ca, cậu không nghĩ tới sẽ có vài nam sinh trong lớp chúng ta đi dạo qua tường QQ của lớp trưởng sao? Tin nhắn của lớp trưởng không phải là đang nói tới cậu sao? - Vương Kỳ hỏi.
Tô Bạch:
- . . .
Vì sao Khương Hàn Tô không cài đặt chỉ cho phép bạn bè xem?
Tô Bạch nhìn tường cá nhân của cô ấy không có gì, còn tưởng rằng chỉ có bạn bè mới có thể nhìn thấy.
Tô Bạch không trả lời, đi tới Khương Hàn Tô.
- Kiểm tra thế nào? - Tô Bạch cười hỏi.
- Tốt. - Khương Hàn Tô nói.
- Vừa mới có đám người hỏi tôi, tôi cũng trả lời qua loa như vậy. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím môi, không nói chuyện.
Không nói cái này, vậy nói cái gì?
- Cậu nói xem, tôi có hi vọng vượt qua cậu ở môn ngữ văn này không? - Tô Bạch đột nhiên hỏi.
Bài kiểm tra môn ngữ văn ở Dục Hoa là bài thi khó nhất trong thành phố, hơn nữa còn phải vừa đọc hiểu vừa viết văn. Ở Dục Hoa, 130 điểm được gọi là cao rồi, mà Khương Hàn Tô 140 điểm, chính là người đứng đầu toàn trường.
Thành tích ngữ văn trước đây của Tô Bạch đều nằm trong khoảng 130 điểm, xem như nằm trong mười có số điểm tốt nhất lớp.
Nếu như nói môn học nào mà Tô Bạch có hi vọng vượt qua Khương Hàn Tô nhất, không có môn nào khác ngoài môn ngữ văn.
- Trừ khi tôi viết lạc đề, nhưng lần thi tháng này lại chính là đề văn nghị luận. - Khương Hàn Tô nhìn hắn nói.
Đối với thành tích học tập của mình, từ trước đến giờ Khương Hàn Tô vẫn rất tự tin.
Tô Bạch tặc lưỡi hai tiếng, nói:
- Tự tin lắm nha!
- Này, cậu có thể tránh sang một bên không? - Khương Hàn Tô bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
- Cậu muốn đi đâu? - Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không hề trả lời hắn, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nữ.
Tô Bạch:
- . . .
10 giờ 20 phút, mở đề kiểm tra môn chính trị lịch sử.
Hai môn này thi cùng với nhau, làm lịch sử hay chính trị trước đều được.
Nhưng Tô Bạch bình thường đều làm lịch sử trước, sau đó mới làm đề chính trị khó hơn.
Môn chính trị lớp 9, có rất nhiều thứ cần phải ghi nhớ.
Ngày hôm qua, Tô Bạch dành rất nhiều thời gian để ghi nhớ môn lịch sử, nội dung còn đọng lại rất nhiều.
Còn môn chính trị, Tô Bạch không nhớ nhiều cho lắm nên không thể viết ra nhiều được.
Chính trị lịch sử không giống như toán lý hóa, không thể điền số loạn được.
Tô Bạch chỉ có thể để trống, chờ tiếng chuông hết giờ báo hiệu kiểm tra kết thúc, Tô Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, ngồi một chỗ trong cái thời tiết giá lạnh thế này đúng là cực hình.
Thi xong chính trị và lịch sử, sau khi Tô Bạch ăn cơm ở nhà ăn xong liền trở về phòng ngủ.
Toán, lý, hóa cũng không phải ghi nhớ là có thể làm được, cho nên trong ký túc xá chẳng ai quan tâm đến, ai cũng giữ tư tưởng "nước tới chân bắt đầu mới nhảy", rồi lấy bộ bài tây giấu kín lâu này ra chơi.
Các phòng ký túc xá đều bao gồm những người như sau: Người đánh bài, người xem tiểu thuyết, người chơi điện thoại, người nghe nhạc. Học sinh trong ký túc xá chơi đến quên cả trời đất.
Lúc này, trong ký túc xá không người nào quản, có thể nói, thời gian thi xong là thời gian học sinh vui vẻ nhất.
Tô Bạch rửa mặt xong cũng gia nhập vào, chơi bài bảy mao năm hai ba.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, hai bộ bài, tổng cộng bốn người chơi, hai người đấu với hai người. 5, không, 10 đều được chia bài, sau khi đánh xong một vòng, cứ thêm 30 điểm là có thể cầm nhiều thêm một lá bài.
Bắt đầu chơi với ít nhất bảy lá bài, chơi được một tiếng, nhóm Tô Bạch có tổng cộng mười sáu lá, còn bên kia chỉ có chín lá, tự nhiên không thể tiếp tục chơi được nữa.