Ngày 19 tháng 3 năm 2013 âm lịch, nhằm ngày 29 tháng 4 dương lịch.
Ngày mốt chính là ngày 1 tháng 5, cho nên trường học bắt đầu cho nghỉ từ ngày 29 tháng 4. Khương Hàn Tô không có trở về, bởi vì tính đến ngày 1 tháng 5 thì trường học chỉ cho phép nghỉ ba ngày.
Nhưng Tô Bạch cũng không ở lại Bạc Thành, mà trở về Lâm Hồ.
Lần này Tô Bạch trở về trấn Lâm Hồ là có việc cần hoàn thành.
Những quán mì đã được xây dựng thêm ở trong thành phố đầu năm nay đã hoàn thành xong và đang chuẩn bị đón khách.
Tô Bạch trở về lần này, là muốn xây dựng quán mì Tô Bạch ở khắp huyện và hương trấn.
Chi phí mở quán ở trấn so với huyện và thành phố thì ít hơn phân nữa, với tài sản hiện có trong tay Tô Bạch, tuyệt đối có thể chân chính trên mặt ý nghĩa mở rộng danh tiếng cho quán mì Tô Bạch khắp các thị trấn ở Qua huyện.
Tô Bạch dự định xây dựng ba quán mì ở trên trấn, gồm một cái ở giữa và hai cái ở hai đầu trấn.
Nhưng lúc này, Tô Bạch gặp rất nhiều vấn đề cần giải quyết trước mắt.
Trong đó, cái quan trọng nhất chính là nếu như Tô Bạch mở quán mì trên trấn thì những quán mì ban đầu phải làm sao bây giờ?
Các quán ăn trên trấn không chỉ có mỗi một quán mì khô, nếu như Tô Bạch lại tham dự vào, sẽ có rất nhiều quán mì ban đầu có nguy cơ phải đóng cửa.
Tô Bạch đối với quán mì nhà mình, tự tin trăm phần trăm.
Một khi Tô Bạch mở cửa quán thành công, các tiệm mì khô khác ở trên trấn sẽ bị giáng một đòn cực kỳ mạnh vào chính họ.
Cuối cùng, Tô Bạch nghĩ đến một biện pháp, trả tiền và tuyển dụng toàn bộ những người mở quán mì khô trên trấn.
Vừa hay, những người mở quán mì ban đầu đều là người có kinh nghiệm lâu năm, sau khi tuyển dụng xong, Tô Bạch dự định trả tiền lương cho mỗi người mỗi tháng năm ngàn đồng.
Mỗi một quán mì đều có vài người cùng nhau kinh doanh, như vậy, mỗi nhà một tháng nhận được tiền lương từ 10 đến 20 ngàn.
Cái này so với các vùng nông thôn thị trấn thì đã xem như rất nhiều rồi, hơn nữa số tiền Tô Bạch trả tuyệt đối nhiều hơn việc bọn họ tự mình mở quán mì trước đó.
Nhưng dù là vậy, vẫn có rất nhiều người không đồng ý.
Lần này, Tô Bạch cũng coi như chân chính thấy được cái gọi là rừng thiên nước độc xuất hiện người gian xảo. Nếu như nói mở cửa quán ở trong huyện, người cùng nghề tìm ra những vấn đề còn thiếu sót, còn những người trên trấn này, có thể nói là dùng hết thủ đoạn bài xích việc Tô Bạch mở quán ở trên trấn. Đối mặt với tình trạng này, Tô Bạch không tiếp tục bận tâm đến nữa, trước đó bởi vì hắn quá mức lương thiện, sợ một khi quán mì Tô Bạch khai trương sẽ làm cho những người này khó kiếm đồng ra đồng vô.
Thế nhưng bây giờ, hắn không cần thiết phải suy nghĩ nhiều nữa rồi.
Tô Bạch đem chuyện mở quán giao cho những người khác làm, hắn không thèm hỏi đến những chuyện này, trực tiếp về nhà ở cùng với bà nội một ngày.
Sáng ngày 30 tháng 4, Tô Bạch chạy tới Qua Thành, rồi từ Qua Thành bắt xe lên Bạc Thành.
"Khi nào cậu đến?" Khương Hàn Tô gửi tin nhắn hỏi.
"Khoảng hai giờ nữa, tới đó tớ gọi điện thoại cho cậu." Tô Bạch gõ chữ nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô trả lời.
Sau khi lên xe, Tô Bạch tìm một chỗ ngồi ở phía sau, sau đó bắt đầu nằm ngủ.
Càng đến mùa hè, buổi trưa càng dễ cảm thấy buồn ngủ.
Hiện tại đã là mùng một tháng năm rồi và đang là mùa hè.
Sau hai giờ, chiếc xe dừng lại ở bến xe Bạc Thành, Tô Bạch từ bên trong xe đi xuống.
Sau khi xuống xe, Tô Bạch vừa muốn lấy điện thoại di động gọi cho Khương Hàn Tô thì phát hiện điện thoại di động của hắn bị mất rồi.
Không chỉ là điện thoại di động, Tô Bạch sờ sờ túi áo, phát hiện bóp tiền cũng không còn.
Hắn vội vàng quay lại tìm trong xe, nhưng tìm kiếm xung quanh chỗ ngồi của mình đều không phát hiện cái gì cả.
Tô Bạch hiện tại không cần nghĩ cũng biết, điện thoại di động và bóp tiền của mình khẳng định bị ăn trộm trong lúc mình ngủ.
Dù là điện thoại di động hay là bóp tiền, những thứ này nếu bị mất thì xem như mất hẳn, chỉ là trong bóp tiền còn có chứng minh thư của Tô Bạch.
Nếu đã bị mất thì có thể làm lại thêm một cái nữa, hơn nữa, vào năm 2013. một khi làm lại thẻ ngân hàng thì cần phải mất thêm hai tháng mới có thể nhận lại nó.
Ngủ ở trên xe và bị mất tiền, cái này là thói quen lâu năm Tô Bạch hay gặp phải.
Bởi vì Tô Bạch mỗi lần ngồi lên xe liền cảm thấy buồn ngủ nên kiếp trước hắn không ít lần bị trộm điện thoại và bóp tiền.
Trước đây, bởi vì phần lớn thời gian đều cùng Khương Hàn Tô ngồi chung xe, có cô ấy ngồi bên cạnh, đúng là không ai dám nhân lúc hắn ngủ ra tay.
Nhưng hiện tại chỉ có một mình hắn, hơn nữa còn khá trẻ tuổi, lại ngồi ở phía sau chót, gặp phải người xấu, không bị trộm mới lạ đấy.
Gặp phải loại chuyện này cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo mà thôi, muốn tìm được kẻ trộm gần như là chuyện không thể nào.
Sau khi kẻ trộm trộm xong, có lẽ nửa đường xuống xe rồi.
Mất thì đã mất rồi, đây không phải là lần một lần hai. Sau khi đi ra khỏi bến xe lần nữa, Tô Bạch không còn nghĩ đến chuyện này.
Chỉ là nhìn xe cộ chạy tới chạy lui trên đường phố, Tô Bạch thở dài.
Gọi xe thì không thể gọi được, nếu như nói trước kia còn có thể dùng điện thoại di động làm tiền đặt cọc cho tài xế trước, vậy bây giờ, trên người hắn gần như không có bất kỳ cái gì có thể đặt cọc được.
Chỉ là khoảng cách từ chỗ này đến trường trung học số 1 khoảng hơn hai mươi dặm đường, không thể đi bộ được nha!
May là có không ít cửa hàng bán lẻ trong thành phố có buồng điện thoại, khác xa với mấy năm sau đó, toàn bộ đều dỡ bỏ cả rồi.
Tô Bạch đi tới gọi điện thoại cho Khương Hàn Tô.
Gọi cuộc gọi này, Tô Bạch cảm thấy hơi khẩn trương.
Nếu như Khương Hàn Tô không mang điện thoại di động trên người, hoặc là điện thoại di động bị hết pin tắt máy, vậy hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bộ về.
May mắn là sau khi Tô Bạch bấm số điện thoại di động của cô ấy, đầu dây bên kia lập tức nhận cuộc gọi ngay.
"Alo." Khương Hàn Tô hỏi.
"Bóp tiền và điện thoại di động của tớ đều mất rồi, cậu có thể đi đến bến xe đón tớ được không, tớ đang ở cửa hàng bán lẻ Đằng Phi bên cạnh cửa bắc bến xe." Tô Bạch nói.
"Ừ được, tớ lập tức tới ngay." Khương Hàn Tô nói.
Sau khi Khương Hàn Tô cúp điện thoại, liền rời khỏi phòng học và hướng về phía cổng trường đi tới.
Nhưng lúc chạy tới cổng trường học, cô mới nhớ tới bản thân không có mang tiền, tiền còn đang ở trong ký túc xá.
Thế là cô quay trở về ký túc xá và lấy hết toàn bộ tiền còn lại trong túi ra.
Thật ra cũng không bao nhiêu, cộng mấy tờ tiền giấy này lại, cũng chỉ khoảng hai mươi đồng.
Nhưng hai mươi đồng này, đều là tiền sinh hoạt phí một tháng của cô.
Nhưng cô không cần dùng đến số tiền này ở trong trường học, nhờ trợ cấp từ công việc ngoài giờ, cô ăn cơm không cần trả tiền.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và những người con gái khác. Những cô gái kia mỗi ngày đều có thể thay đổi những bộ quần áo xinh đẹp, mà cô mãi mãi mặc bộ đồng phục học sinh.
Khương Hàn Tô ở trong trường học, cũng chỉ mặc mỗi đồng phục học sinh.
Khoảng nửa tiếng sau, Tô Bạch ở bên trong tiệm tạp hoá nhìn thấy Khương Hàn Tô vội vã đến.
Trên trán cô ấy đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc đen hai bên tóc mai đều bị mồ hôi làm ướt đẫm.
"Cậu vội vàng như vậy làm gì?" Tô Bạch hỏi.
"Là vì cậu đang vội." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch đưa tay vén lọn tóc ướt sũng của cô sang một bên và nói: "Lúc đầu tớ rất vội, nhưng khi biết cậu đến thì tớ không vội nữa rồi."
"Có một đồng không?" Tô Bạch hỏi.
"Có." Khương Hàn Tô từ trong bóp tiền lấy ra một đồng.
Tô Bạch nhận lấy từ trong tay cô, sau đó quay sang ông chủ cửa hàng hỏi: "Ông chủ, bao nhiêu tiền?"
"Của con năm hào." Ông chủ nói.
Tô Bạch đưa ông ấy một đồng và nói: "Lấy cho con thêm một bao khăn giấy."
Ông chủ nhận tiền và đưa cho Tô Bạch một bao khăn giấy.
Tô Bạch mở gói khăn giấy ra, sau đó lau khô toàn bộ mồ hôi trên mặt Khương Hàn Tô.
Sau khi ném khăn giấy vào trong thùng rác, Tô Bạch cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "May là có cậu, nếu không thì tớ phải đi bộ về rồi."
"Bóp tiền và điện thoại di động vì sao lại bị mất? Không tìm về được sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ ngủ ở trên xe và bị ai đó trộm đi rồi, khẳng định là tìm không được, xem như nó là tiền giải trừ tai hoạ đi." Tô Bạch nói.
"Tiền của tớ không đủ ngồi taxi, chúng ta chỉ có thể ngồi xe buýt trở về thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy thì ngồi xe buýt thôi, cậu đến đây rồi thì những chuyện khác không quan trọng nữa. Tớ xuống xe và nóng lòng muốn quay trở về trường học trước là vì muốn nhìn thấy cậu." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngừng bước.
"Sao thế?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện, cô đi tới, chủ động cầm tay Tô Bạch.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó nở một nụ cười trên khoé miệng.
Hai người khi bên nhau, cầm tay rất dễ, chỉ cần nhà trai không biết xấu hổ chủ động đi cầm là được.
Chỉ cần nhà gái thích bạn thì sẽ không từ chối.
Nhưng để nhà gái chủ động cầm lấy tay nhà trai thì rất khó.
Một khi xảy ra, vậy đã nói rõ cô ấy đang nương tựa vào bạn, là thật sự có tình cảm với bạn.
Thích và yêu không giống nhau, thích là lúc nhịp tim đập loạn xạ khi lần đầu gặp gỡ, yêu là như dòng nước chảy dài theo năm tháng.