Chương 333: Cuộc sống này có thể theo ý của tớ (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:10:17

Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải tô điểm, những gì nguyên thủy nhất được thiên nhiên ban tặng cho thế giới này là đẹp nhất, nếu tô điểm thêm chỉ vẽ rắn thêm chân mà thôi. Giống như đôi chân ngọc ngà của Khương Hàn Tô bên trong chậu sứ, ngón chân của cô không được sơn bất cứ thứ gì, nhưng lại rất tinh xảo và mê người. Ngón chân mềm mại này giống như vỏ sò trên cát được thủy triều năm xưa để lại, khiến người ta không nhịn được muốn cầm lên cắn một cái. Cũng không đúng lắm, dù là vỏ sò xinh đẹp nhất trong biển cũng không cách nào sánh bằng những ngón chân trên đôi bàn chân ngọc trước mặt. Tô Bạch mượn cái danh nghĩa rửa chân cho cô, bắt đầu thưởng thức đôi chân ngọc này trong nước. Một tay một cái, từ lòng bàn chân đến kẽ chân, rồi đến ngón chân, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Hắn dùng tay nặn bàn chân xinh đẹp của Khương Hàn Tô thành nhiều hình thù đáng yêu khác nhau. Khương Hàn Tô lúc này xấu hổ vô cùng, chỉ biết cầm chăn lên và đắp chăn lên người để che đi cái đầu nhỏ của mình, đến cả việc nhìn trần nhà cũng không muốn nhìn. Cái tên Tô Bạch bại hoại này, quả nhiên là biến thái, cực kỳ biến thái. Quan trọng là cái tên biến thái này lại là người mình thích nên thấy khó chịu vô cùng. Thực sự là, lúc đó mình nên quản thật chặt cái tật xấu này của hắn mới đúng. Hiện tại thì tốt rồi, càng ngày càng làm càn. Hơn nữa, dù hắn đang quấy rối mình, mình không có cách nào ngăn hắn lại được, đây mới là thứ khiến cô tức giận nhất. Bởi vì nếu như mình làm loạn lên, hoặc là giãy giụa để rút chân về. Cái tên khốn kiếp này nhất định sẽ lấy lý do chân chưa rửa sạch và đi nấu nước nóng để rửa chân cho cô lần nữa. Hắn thuộc kiểu người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cùng với hắn trải qua thời gian lâu như vậy, Khương Hàn Tô hiểu rất rõ tính cách của hắn. May là người khác không biết đến sở thích của Tô Bạch và nơi này không có người ngoài. Nếu không, xấu hổ đến chết mất. Vì vậy, khi đối mặt với tình cảnh như thế, tốt nhất là che đầu lại và xem như không thấy gì hết, để nó mau chóng trôi qua. Không phải là cô muốn như vậy, chỉ là không có cách nào phản kháng được, cô đành chấp nhận thôi. Rửa sạch chân cho cô ấy ròng rã mười mấy phút đồng hồ, mãi đến khi nước lạnh mới chịu buông tha. Tô Bạch cảm thấy nước bên trong chậu đã nguội đi, rửa tiếp có thể khiến chân Khương Hàn Tô lạnh, thế là liền cầm chân cô ấy lên, dùng khăn mới mua lau khô chân cho cô. Sau khi lau khô xong, Tô Bạch cúi đầu, cắn lên ngón chân phải trong suốt như pha lê của cô. Một cắn này, Khương Hàn Tô trực tiếp dùng chân giãy giụa thoát khỏi lòng bàn tay Tô Bạch, sau đó vội thu chân vào trong chăn. Và cô cầm lấy một cái chăn lớn khác trên giường, bao bọc cả người cô vào trong đó. Từ khuôn mặt xinh đẹp, đến cái cổ trắng mịn, rồi tới chân ngọc tinh xảo, lúc này khắp người Khương Hàn Tô từ trên xuống dưới đều đỏ lên. Cái ngón chân mới vừa bị Tô Bạch cắn, toàn thân cô run rẩy, tê tê dại dại, may là cô nhịn xuống không phát ra tiếng, không thì đẹp mặt luôn rồi. Chỉ là tên khốn kiếp này, vừa mới nói mình ở lại đây thì hắn không cắn? Khương Hàn Tô xấu hổ vô cùng, giơ chân lên đạp vài phát lên người hắn. Đầu cô núp ở trong chăn, không biết Tô Bạch đang ở chỗ nào, nhưng dù có thế nào cô cũng phải xả giận trước cái đã. Chỉ là Tô Bạch tay mắt lanh lẹ, nhìn thấy bàn chân nhỏ trắng mịn của Khương Hàn Tô đang đạp về phía mình, hắn ngay lập tức dùng tay nắm chặt lấy nó. "Tớ khổ cực rửa chân cho cậu, vậy mà cậu còn đá tớ. Tiểu Hàn Tô, cậu bị hiềm nghi là người vợ dữ!" Tô Bạch cười nói. "Tớ không phải là vợ của cậu, cậu thả tớ ra ngay đi!" Khương Hàn Tô tức giận nói. "Được, tớ thả." Tô Bạch hôn một cái lên lòng bàn chân trắng hồng của cô, sau đó thả chân phải bị cô đá ra. Một đá này không chỉ không được lợi lộc gì, còn bị tên khốn đó hôn, Khương Hàn Tô tức giận dùng quả đấm nhỏ đấm mấy cái lên mặt giường mềm mại. Nếu Tô Bạch lúc này có thể nhìn thấy dáng vẻ của Khương Hàn Tô, sợ là hắn sẽ nhào tới hôn lên mặt cô vài cái nữa. Đỏ mọng như quả táo, cực kỳ mê người. Sau khi rửa sạch đôi bàn chân nhỏ của cô ấy, Tô Bạch cũng bắt đầu cởi dép trên chân của mình và bỏ chân vào trong chậu khác. Nhưng vì thời gian rửa chân cho Khương Hàn Tô quá dài, lúc này nước đã lạnh. Hắn hơi hơi rửa một chút, liền cầm khăn lau khô đi. Mang dép bông và đem hai chậu nước đi ra bên ngoài đổ. Sau khi đổ hết nước, Tô Bạch cũng không có đi vào, mà đóng cửa lại, hét vào bên trong: "Áo ngủ mùa đông của cậu ở trong tủ, cậu mau thay đồ đi." Rất lâu không thấy lên tiếng, một lát sau mới nghe thấy giọng Khương Hàn Tô nói: "Cậu, không cho phép cậu đi vào." "Yên tâm, tớ không vô sỉ đến mức đó đâu." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô không tin, vén chăn lên và mang giày bông vào, rồi khóa cửa từ bên trong. Nghe được âm thanh khóa trái cửa từ bên trong thì Tô Bạch mỉm cười, nơi này là nhà của hắn, nếu hắn muốn đi vào thì cứ cầm chìa khóa đi đến mở là được. Tô Bạch cầm bình sữa bò, mở nắp và đi vào trong sân nhìn một chút, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh trăng tròn trên bầu trời. Có lẽ người xưa thường gắn liền ánh trăng với nỗi nhớ nhà và sự cô đơn, cho nên Tô Bạch trước đây rất không thích ngắm trăng. Khi đó, hắn là một người cô độc, ban đêm một mình ngắm trăng, chẳng phải càng thêm cô đơn và lạnh lẽo sao. Chỉ là lúc này không giống nữa rồi, có người ôm người bầu bạn, đã không còn cô độc. Vì thế, mặt trăng này càng xinh đẹp hơn trong mắt hắn. Chỉ là không biết trên mặt trăng có Hằng Nga hay không, có cảm thấy cô đơn sau nhiều năm ở một mình hay không. Chắc là không. Tô Bạch lắc lắc đầu, bởi vì trong lòng nàng luôn có một con thỏ bên cạnh, Tô Bạch kiếp trước, thật sự là một người xa xứ rất nhiều năm. Đứng ở trong sân một lúc, sau khi uống hết bình sữa bò, cho rằng Khương Hàn Tô đã thay bộ đồ ngủ xong, Tô Bạch liền từ trong thùng cầm bình sữa bò khác, sau đó gõ gõ cửa. Tô Bạch gõ gõ mấy lần, không có chút phản ứng nào. "Nếu cậu không mở cửa, tớ sẽ đứng ở bên ngoài cả đêm, cậu biết đấy, tớ có thể làm được." Tô Bạch nói. Tô Bạch nói xong, một lát sau, Khương Hàn Tô liền nổi giận đùng đùng mở cửa phòng ra. "Ồ, còn tức giận à?" Nhìn vẻ mặt buồn bực của tiểu Hàn Tô, Tô Bạch cười hỏi. Rất lâu trước đó Tô Bạch đã phát hiện ra rằng, Khương Hàn Tô dù ở bất kỳ thời điểm nào, đều rất xinh đẹp. Khóc có khóc đẹp, vui có vui đẹp, trong sự tức giận cũng có tức giận đẹp. Người đẹp giận, vốn là phong cảnh đẹp hiếm thấy trên thế giới này. Mà Khương Hàn Tô tức giận không thể nghi ngờ là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này. Khương Hàn Tô cau mũi một cái, hừ lạnh nói: "Ngày nghỉ tớ sẽ không đến đây nữa." "Vậy thì không ai giúp tớ ôn tập bài tập rồi." Tô Bạch cười nói. "Không ai giúp cậu ôn tập bài tập càng tốt." Khương Hàn Tô tức giận nói. "Vậy tớ không thi vào đại học được thì phải làm sao đây?" Tô Bạch lại hỏi. "Không được thì không được, mà cậu thi vào đại học được hay không thì liên quan gì đến tớ?" Khương Hàn Tô hỏi. "Ồ, đúng là không liên quan nha, đến lúc đó cậu đi tỉnh khác học đại học rồi, hai chúng ta mỗi người một nơi. Bốn năm, à không, chắc sẽ phát sinh thêm gì đó, ai biết được sau bốn năm chúng ta gặp lại nhau, chúng ta có trở thành người qua đường hay không đây?" Tô Bạch nói. "Cậu." Khương Hàn Tô thật sự tức giận lắm rồi, trong đôi mắt nai đã bắt đầu rưng tưng nước mắt, cô mang dép muốn bỏ về. "Cậu muốn đi đâu?" Tô Bạch hỏi. "Cậu đừng quan tâm đến tớ!" Khương Hàn Tô lạnh lùng nói. "Tránh ra." Khương Hàn Tô lại nói.