- Ngày mai cậu đi về sao? - Tô Bạch hỏi.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: - Tôi phải về tế tổ.
Hôm nay là thứ sáu ngày 9 tháng 3, mà ngày 14 tháng 3 là tiết Thanh Minh. Hôm đó trúng vào ngày thứ tư, mặc dù nó là ngày nghỉ hợp pháp nhưng bọn họ cũng không được nghỉ.
Vì thế, bọn họ đi viếng mộ tổ tiên trước ngày tiết Thanh Minh, do đó mà ngày mai bọn họ bắt buộc phải về.
Sáng thứ bảy nghỉ, hai người bọn họ rời khỏi trường và cùng nhau đi đến bến xe.
Thời tiết không còn lạnh nữa, Khương Hàn Tô không muốn ngồi xe tiêu tốn vài tệ, cô không muốn hao phí, vì đã có Tô Bạch cùng đi với mình rồi.
Qua Thành rất nhỏ, từ nơi này đi tới bến xe mất hơn 20 phút, hắn cùng cô ấy đi dạo buổi sáng rất là tốt.
Hơn nữa, Dục Hoa mới và Dục Hoa cũ không giống nhau. Xung quanh Dục Hoa cũ không có phong cảnh, mà bên cạnh Dục Hoa mới chính là sông Qua đang chảy.
Từ nơi này đến bến xe, ven đường có thể nhìn thấy vẻ đẹp của một đoạn sông Qua lớn.
Con sông này, Tô Bạch đã nhiều năm không thấy.
Sông Qua là nhánh sông thứ hai của sông Hoài, mà sông Hoài là một trong bảy dòng sông lớn của Trung Quốc, thời cổ cùng Trường Giang, Hoàng Hà, Tể Thủy gọi chung là Tứ Độc.
Gọi là Tứ Độc là vì chỉ có duy nhất bốn sông này chảy vào biển lớn.
Chỉ có điều, vì lý do Hoàng Hà đổi dòng không cho sông Hoài chảy vào biển gần ngàn năm nay, sông Hoài không còn chảy vào biển nữa.
Quất mọc ở Hoài Nam là quất, quất mọc ở Hoài Bắc thì chỉ là Hoài, ý nói sông Hoài.
Mà Qua Thành, chính là một tòa thành nhỏ của Hoài Bắc.
- Cái túi trên lưng cậu toàn đựng sách sao? - Tô Bạch hỏi.
Sau khi Dục Hoa từ khu trường cũ di chuyển đến khu trường mới, không chỉ có nhiều cơ thể thể thao, mà còn có điều hòa máy giặt và nhiều thứ khác.
Về nhà tuần này, Tô Bạch ngoại trừ cầm quyển sách ôn tập tiếng Anh ra thì không cầm theo bất kỳ thứ gì khác.
Ngữ văn không có bài tập trong ngày nghỉ, toán học hắn mới ôn tập đến lớp 7, lớp 9 còn xem không hiểu, hóa lý cũng như thế nên hắn chẳng cầm gì về nhiều.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
- Rất nặng, đưa tôi cầm. - Tô Bạch đưa tay ra.
Nếu như cô ấy không mang nhiều sách về, chỉ đựng quần áo trong cái balo nhỏ trên lưng thì sẽ đáng yêu lắm.
Chỉ là nếu như toàn bộ đều là sách, một cái túi đầy sách thì có hơi nặng rồi.
- Hả? Ừ! - Khương Hàn Tô ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đem cặp sách nhỏ đưa tới.
Nếu không thể từ chối được thì cứ đưa cho hắn, không đưa là bản thân mình sẽ là người chịu thiệt.
Cùng hắn đi chung, bản thân mình cứ ngoan ngoan nghe lời là tốt nhất.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, Khương Hàn Tô xem như hiểu rõ nhiều điều.
Tô Bạch mang cặp trên lưng rồi cười nói:
- So với trước đây thì ngoan hơn rồi.
Khương Hàn Tô mím môi liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhân lúc hắn không chú ý đưa chân đạp tới.
Nhưng Tô Bạch thấy Khương Hàn Tô mím môi trộm liếc hắn là hắn sẵn sàng trong tư thể phòng bị vì biết cô gái nhỏ này có tâm trả thù không nhỏ, thế là ngay lúc Khương Hàn Tô nhấc chân thì hắn lập tức tránh ngay.
Mà Khương Hàn Tô một cước giẫm hụt, bởi vì là đường xuống dốc nên cô ấy ngã nhào về phía trước.
Tô Bạch không nghĩ tới có chuyện tốt phát sinh, hắn trừng mắt nhìn, trực tiếp mở ra hai tay.
Sau đó Khương Hàn Tô vùi đầu vào trong ngực của hắn, bị hắn ôm trọn vào lòng.
- Đây là do cậu tự sà vào lòng tôi, không thể trách tôi được đút không? - Tô Bạch cười nói.
Vậy cậu đưa tay ôm tôi là có ý gì?
Khương Hàn Tô bĩu môi, sau đó nói:
- Buông ra, không là tôi giận cậu đấy.
- Ừm. - Tô Bạch cười buông cô ấy ra.
- Cậu để tôi đạp một cái. - Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói.
- Được. - Tô Bạch cười duỗi chân ra.
Khương Hàn Tô nhấc lên mấy lần, cuối cùng không có hạ xuống, mà là quay đầu đi, nói:
- Không cần nữa, người chịu thiệt là tôi.
Tô Bạch cười giúp cô ấy chỉnh lại tóc bị gió thổi bay bên tai, sau đó nói:
- Cô bé ngốc. -
Trước và sau Tiết Thanh Minh có câu nói rằng trời rét vào tháng ba.
Nhưng Qua Thành mấy ngày nay vẫn tốt, không những không có trời rét tháng ba, mà thời tiết càng ngày càng ấm áp.
Tô Bạch ở ven đường nhìn thấy một nhà bán quýt nhỏ, mắt hắn liền sáng lên và đi qua mua năm tệ.
Loại quýt nhỏ này rất ngọt và rất dễ ăn, trước đây Tô Bạch lúc đi học rất thích ăn, năm tệ là có thể mua được một túi lớn.
Tô Bạch bóc vỏ một quả quýt nhỏ, sau đó đưa cho cô ấy, chờ cô ấy ăn xong, Tô Bạch hỏi:
- Ngọt không?
- Hừm, rất ngọt. - Khương Hàn Tô gật gật đầu.
- Có qua có lại, cậu bóc cho tôi một quả. - Tô Bạch nói xong, đưa cho cô ấy một quả quýt.
Khương Hàn Tô:
- . . .
- Chỉ một quả. - Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô đành phải bóc một quả, nhưng nhìn thấy Tô Bạch cúi đầu bóc vỏ, cô vội rút tay nhỏ về, sau đó nói:
- Cậu cầm lấy ăn đi.
Trộm gà không thành công, Tô Bạch cũng không để ý lắm, nhận lấy và ném vào trong miệng mình.
Quả quýt rất nhỏ, Tô Bạch cắn một cái, đúng là rất ngọt.
- Cậu đừng bóc giúp tôi, tôi muốn tự bóc tự ăn. - Khương Hàn Tô nói.
- Hừm, được. - Tô Bạch cười nói.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, mất tới nửa giờ mới đến được bến xe.
Sau khi đến bến xe, Tô Bạch dẫn cô ấy đi vào một tiệm bán đồ ăn sáng bên cạnh và kêu vài cái bánh sủi cảo trong lồng hấp.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người mới lên xe.
Lên xe rồi, Tô Bạch tháo tai nghe từ MP4 xuống cắm vào trong điện thoại.
Hết cách rồi, MP4 hết pin, Tô Bạch chỉ có thể dùng điện thoại di động để nghe.
Bên trong MP4 có nhiều bài hát Tô Bạch thích, hắn thật sự không biết mình tải bài gì vào trong điện thoại di động.
Chờ Khương Hàn Tô đeo lên tai nghe, sau đó hắn nhấn vào danh sách phát, trong tai nghe liền vang lên một bài hát đang rất hot tại thời điểm hiện tại.
Đây là bài "Cung Dưỡng Ái Tình" , là bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình ăn khách 11 năm "Cung Tỏa Tâm Ngọc", được Vu Chính viết lời và Đàm Tuyền soạn nhạc.
Các tác phẩm để đời này không giống như các tác phẩm cưỡi ngựa xem hoa ở kiếp trước, chỉ có thể nổi một khoảng thời gian.
Thời kỳ này, một bộ phim truyền hình hay một bài hát nổi tiếng, có thể nổi rất lâu.
Ví dụ như bài "Cung Dưỡng Ái Tình" , bài hát này so với điện ảnh và phim truyền hình còn muốn nổi hơn nhiều lắm, dù bài hát phát hành từ năm ngoái nhưng hiện tại Tô Bạch còn có thể nghe được ở rất nhiều nơi.
Sau nhiều năm, khi nghe lại bài này, đối với Tô Bạch khá là thích.
Nếu như trọng sinh sớm hơn hai năm, nói không chừng có thể nghe được giai điệu trên đường phố.
Tô Bạch nghe được một lát, cơn buồn ngủ kéo tới và hắn dần dần ngủ thiếp đi.
Khương Hàn Tô kể từ khi biết đọc sách trên xe rất dễ bị cận thị, cũng không dám đọc sách nữa.
Cô ấy nhìn thấy Tô Bạch ngủ, liền lấy tai nghe xuống, đồng thời cũng đem tai nghe của hắn tháo ra.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh lúc Tô Bạch ngủ bên cạnh, Khương Hàn Tô thở dài.
Cô ngủ không được, chống hai tay lên thành ghế phía trước, sau đó để khuôn mặt nhỏ lên hai tay, suy nghĩ một ít chuyện.
Nửa giờ sau, Tô Bạch tỉnh thì nhìn thấy Khương Hàn Tô đang gối tay suy nghĩ chuyện gì đó.
Phía trước là hai ghế trống, Tô Bạch cũng chống tay xuống, sau đó hỏi:
- Đang suy nghĩ gì à?
Khương Hàn Tô quay đầu nhìn hắn, sau đó hỏi:
- Cậu định theo đuổi tôi tới khi nào?
- Tới khi nào cậu trở thành vợ tôi thì thôi. - Tô Bạch cười nói.
- Vậy sẽ rất khổ cực. - Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói.
- So với những năm này còn khổ cực hơn sao? - Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
- Nếu như không thể cùng cậu đồng cam cộng khổ, làm sao nói đến chuyện thích cậu được đây? - Tô Bạch cười nói.
Hàn Tô, cậu không nói khó, chỉ nói là khổ cực.
Nếu như chỉ là khổ cực, kiếp trước tôi quá khổ cực rồi.
Nếu như chỉ là khổ cực mà có thể theo đuổi được cậu, vậy cho dù khổ cực gấp mười lần thì có làm sao?