"Ở trường con có yêu ai không?" Sau khi Khương Hàn Tô đi vào sân, Lâm Trân hỏi thẳng vào vấn đề.
Khương Hàn Tô không có phủ nhận, gật đầu và dạ một tiếng.
Mặc dù bản thân mình cho đến bây giờ vẫn không có đồng ý lời tỏ tình của Tô Bạch, nhưng khi nhìn thấy thì rất vui, không gặp thì thấy nhớ, lại được hắn ôm chầm lấy và được hôn. Cái này đã là yêu rồi.
Tuy không có đồng ý, nhưng với tính cách của cô, Tô Bạch có thể làm như vậy, cũng không khác gì đồng ý cho lắm.
Về điểm này, cô và Tô Bạch đều hiểu.
Cũng chính bởi vì vậy, Tô Bạch mới không có ép buộc cô.
Bởi vì dù cho có đồng ý hay là từ chối, quan hệ giữa hai người từ sớm đã là quan hệ yêu đương rồi.
Khương Hàn Tô không lừa dối được bản thân mình, cô cũng không muốn lừa dối Lâm Trân.
Bởi vì Lâm Trân là người thân cận nhất của cô trên thế giới này.
Ngay cả Tô Bạch hiện tại, cũng không sánh được địa vị của Lâm Trân trong lòng Khương Hàn Tô.
Nghe được lời thừa nhận từ chính miệng của Khương Hàn Tô, ảo tưởng cuối cùng trong lòng Lâm Trân hoàn toàn bị phá vỡ.
"Con có biết, điều quan trọng nhất của con bây giờ chính là gì không?" Lâm Trân tức giận hỏi.
"Con biết." Khương Hàn Tô gật đầu nói: "Là học tập."
"Con biết, vì sao con còn yêu đương" Lâm Trân tức giận nói.
"Con sẽ không để cho những thứ đó ảnh hưởng đến thành tích học tập của con." Khương Hàn Tô nói.
Yêu đương đúng là có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của học sinh, nhưng Khương Hàn Tô cảm thấy, những điều này sẽ không ảnh hưởng tới cô. Đây chính là sự tự tin mà cô có được.
Chỉ là Khương Hàn Tô có sự tự tin này, Lâm Trân thì không có.
Theo Lâm Trân, Khương Hàn Tô rõ ràng là giống với bà năm đó, là bị rơi vào lưới tình.
Bà biết, một khi người con gái rơi vào lưới tình sẽ mù quáng đến mức nào, cho nên bà tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh thêm một lần nào nữa.
"Chia tay đi." Lâm Trân không có nhiều lời nữa, trực tiếp mở miệng nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Mẹ, con thích cậu ta."
Một câu nói này cho thấy thái độ của Khương Hàn Tô, con thích cậu ta, cho nên con sẽ không chia tay.
Tô Bạch vì cô trả giá quá nhiều, Khương Hàn Tô làm sao có thể dễ dàng chia tay với hắn được?
Ngay từ vài tháng trước, trong lòng Khương Hàn Tô cũng đã chấp nhận Tô Bạch.
Nếu không, Tô Bạch sẽ không thể chiếm tiện nghi của cô được.
Cô chấp nhận một người rất khó, nhưng một khi chấp nhận rồi. Trừ khi đối phương phạm sai lầm, bằng không cô nhất định sẽ ngoan cố tiếp tục.
Có ngăn cản cũng vô dụng!
Ở điểm này, cô rất giống với Lâm Trân năm đó.
Không, thậm chí càng hơn Lâm Trân.
"Chát!" Lâm Trân tức giận trực tiếp tát Khương Hàn Tô khi nghe xong những lời cô nói.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trân đánh cô sau bao nhiêu năm.
"Khương Hàn Tô, con và hắn sống chung đúng không, như thế mà còn không gọi là ảnh hưởng sao? Con mới bao nhiêu tuổi? Con còn đang học cấp 3 mà đã cùng hắn chung sống cùng nhau, những lễ nghi phép tắc mẹ dạy con đâu rồi? Nói là không ảnh hưởng, con có nghĩ tới không, nếu như con mang thai khi con còn đang học cấp 3 thì sao đây? Người ta đâm sau lưng chúng ta, mẹ không sợ, bởi vì những năm này mẹ con bị người ta đâm quen rồi, nhưng chuyện học hành của con thì làm sao bây giờ? Con có nghĩ tới điểm này hay không?" Lâm Trân tức giận hỏi.
Đây là điều khiến cho Lâm Trân tức giận nhất.
Mới nói chuyện yêu đương bao lâu, cả hai đã sống chúng, đã ngủ chung, nếu cứ tiếp tục để nó diễn ra tiếp, liệu có ổn không?
Khương Tập không phải là chưa từng xảy ra chuyện nữ sinh mang thai khi còn đang học cấp 3.
Nếu Khương Hàn Tô mang thai khi còn đang học cấp 3.
Vậy còn học được cái rắm.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Khương Hàn Tô lập tức xuất hiện một vết đỏ như máu.
Lâm Trân lần này thật sự nổi giận rồi, bà ra tay rất nặng.
Khương Hàn Tô nhìn Lâm Trân, lần này, cô xấu hổ cúi đầu.
Tuy cô không biết vì sao mình và Tô Bạch ở chung lại có thể truyền tới của mẹ, nhưng cô biết mình và Tô Bạch chỉ ở chung chứ không có ngủ chung với hắn.
Nhưng ở chung chính là ở chung, Khương Hàn Tô không muốn vì thế mà biện hộ cho mình.
Một người con gái còn đang học cấp 3 đã cùng người khác ở chung trên thành phố.
Không thể nghi ngờ, đây chắc chắn là nỗi xấu hổ và tủi nhục lớn nhất đối với bố mẹ cô con gái ở quê.
Cô không có cha, bởi vì chuyện của bản thân mình, Lâm Trân nhất định sẽ bởi vì chuyện này mà bị rất nhiều người ở trong thôn chê trách.
Là con gái, cô thật sự sai rồi.
"Xin lỗi." Khương Hàn Tô nói lời xin lỗi.
Mà Lâm Trân nghe lời xin lỗi của Khương Hàn Tô, sự tức giận càng lớn hơn.
"Con thật sự ở chung với hắn sao?" Lâm Trân vừa tức giận vừa sợ hãi hỏi.
Khương Hàn Tô cúi đầu, không nói chuyện.
"Khương Hàn Tô, con giỏi lắm, con quá giỏi, con đúng là có bản lĩnh, tuy trước kia mẹ từng nghe người khác nói con ở chung với người đó, nhưng bởi vì con được mẹ giáo dục ngay từ khi còn nhỏ nên đối với chuyện như thế mẹ vẫn không tin. Hiện tại xem ra, chính người mẹ này đã không theo không kịp thời đại rồi." Lâm Trân lạnh lùng nói.
"Nếu trong lòng con vẫn còn người mẹ này, bây giờ con chia tay với hắn đi. Điện thoại di động của con cũng là do hắn mua cho con đúng không, nói như vậy, trong điện thoại di động của con hẳn là có số điện thoại của hắn, gọi ngay bây giờ, nói chia tay với hắn ngay trước mặt mẹ." Lâm Trân nói.
Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ, là do con, là do con làm sai, mẹ muốn đánh muốn mắng con sao cũng được, nhưng đừng để con nói lời chia tay với cậu ấy, con không làm được."
"Khương Hàn Tô, con thật sự muốn mẹ tức chết có đúng không?" Lâm Trân bị câu nói này của Khương Hàn Tô làm cho tức điên người, thân thể bà run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Nhìn thấy Lâm Trân say sẩm sắp ngã, Khương Hàn Tô vô cùng sợ hãi, cô vội vàng chạy đến đỡ mẹ, nhưng tay của cô mới vừa đưa đến, liền bị Lâm Trân trực tiếp gạt đi.
"Con không phải là muốn mẹ chết sao? Còn quản mẹ làm cái gì?" Lâm Trân nói.
"Hoặc là con nói chia tay hắn, hoặc là để mẹ chết, con chọn đi." Lâm Trân lại nói.
Thấy Khương Hàn Tô cắn môi không nói lời nào, Lâm Trân đứng dậy trực tiếp đi về phía bức tường.
"Mẹ." Thấy Lâm Trân có ý muốn đập đầu vào tường, Khương Hàn Tô khóc lóc ôm chầm lấy mẹ mình.
"Mẹ, mẹ đừng ép con mà!" Lâm Trân lấy cái chết để bức Khương Hàn Tô, cô cảm thấy oan ức vừa khóc vừa kêu lên.
Lúc này, Khương Hàn Tô không còn sự cố chấp như trước nữa.
Cái gì là ngang bướng, cái gì là kiên trì, đứng trước tính mạng của Lâm Trân, tất cả những thứ này đều trở nên vô nghĩa.
Từ xưa đến nay, cô chưa hề nghĩ đến, Lâm Trân vì không cho cô yêu đương, dĩ nhiên lấy cái chết ra để ép buộc.
Tục ngữ có câu không ai hiểu con gái bằng mẹ, nhưng hiểu mẹ không ai bằng con gái!
Lâm Trân biết tính tình của Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô cũng biết tính tình của Lâm Trân.
Lấy tính tình của Lâm Trân, nếu như mẹ mình muốn đập đầu vào tường, tuyệt đối sẽ làm được.
Bà sẽ không giống với những người khác, chỉ biết dọa suông.
"Hàn Tô, con nghe lời mẹ, mẹ là người từng trải, tất cả những gì mẹ làm là vì muốn tốt cho con, là vì muốn con thi vào một trường đại học tốt. Con suy nghĩ một chút, những năm qua con đã nỗ lực bao nhiêu? Mẹ chỉ nhìn thôi mà đã đau lòng rồi, mẹ không muốn nhìn thấy con sắp thi lên đại học, sắp có một tương lai tốt đẹp lại bỏ ngang nửa chừng. Nếu con thích hắn, chờ khi con lên đại học, hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học, con muốn thế nào mẹ đều không quan tâm. Nhưng Hàn Tô à, bây giờ con phải tập trung vào sự nghiệp học tập!" Nhìn thấy Khương Hàn Tô bị đỏ một bên mặt và tràn đầy nước mắt, Lâm Trân cũng khóc lên.
"Mẹ! Mẹ không hiểu đâu!" Khương Hàn Tô khóc lớn nói.
"Mẹ không cần biết, mẹ hiểu cũng được hay không hiểu cũng được, mẹ tuyệt đối không thể để cho con tiếp tục giẫm lên vết xe đổ của mẹ. Chỉ cần mẹ còn sống, mẹ nhất định phải nhìn thấy con thi vào một trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt, tuyệt đối không thể để cho con khổ cực giống như mẹ." Lâm Trân nói.
Lâm Trân nhẫn tâm nói: "Con đưa ra lựa chọn đi, hoặc là chia tay với hắn, hoặc là mẹ chết. Hiện tại con có thể ngăn cản mẹ nhất thời, nhưng chỉ cần mẹ muốn chết, con không thể ngăn cản được cả đời. Mẹ sống mà nhìn thấy con chịu khổ giống như mẹ năm xưa, mẹ không làm được. Còn không bằng chết đi cho xong, mọi chuyện xem như kết thúc."
"Con chia tay." Khương Hàn Tô khóc lóc nói.
"Mẹ muốn con thật sự chia tay, không phải là chia tay giả." Lâm Trân nói.
"Con biết." Khương Hàn Tô lau lau nước mắt trên mặt và lấy ra điện thoại di động.
Tìm tới số điện thoại di động của Tô Bạch, Khương Hàn Tô hít sâu một hơi và gọi tới.
Lâm Trân nhìn thấy cảnh này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may công ơn nuôi dưỡng con mình mười mấy năm qua lớn hơn tình cảm sáu tháng của con mình.
Lâm Trân đúng là sợ con bé này hoàn toàn rơi vào lưới tình, ngay cả mình lấy cái chết đều không thèm để ý.
Nhưng hiện tại xem ra, sức nặng trong lòng của con gái mình về mình còn nặng hơn tình yêu.
Lâm Trân thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có một phần lo lắng.
Nhìn Khương Hàn Tô lau nước mắt và đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, Lâm Trân cảm thấy, đứa con gái tinh thần của mình bỗng nhiên chết rồi.
Trải qua sự kiện lần này, Khương Hàn Tô sau này sợ là khó mà yêu đương thêm lần nào nữa.
Con gái của mình hãm sâu như vậy, có lẽ là thật sự tìm được người con gái mình thích.
Nói cách khác, bản thân mình đem mối tình đầu tốt đẹp nhất của con gái mình bóp chết đi.
Nhưng khi suy nghĩ đến tương lai của con gái, bà nhất định phải làm như thế.
Nếu họ là một gia đình bình thường, Khương Hàn Tô có cha, năm đó bà không có trải qua chuyện kia và cả nhà bọn họ hạnh phúc mỹ mãn.
Sau đó, dù cho bây giờ có nghèo đến mấy, Lâm Trân sẽ không bắt buộc con mình như vậy.
Thời đại mới, không ít người yêu đương thời cấp 3.
Chỉ là, người khác có thể nói được, bà không thể nói được!
Bởi vì nhà bà và nhà người khác không giống nhau.
Con mình không có cha, bản thân mình cũng không có năng lực, ngoại trừ dựa vào bản thân, bà không dựa vào người khác được.
Nghĩ đến đây, sống mũi Lâm Trân cay cay, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Bà hận bản thân, càng hận cái người bỏ vợ bỏ con, là một người cha tàn nhẫn đáng xuống địa ngực.
Nếu như không phải bởi vì ông ấy, mình cùng con gái sẽ không phải chịu đựng nhiều như vậy trong những năm qua?
Hàn Tô, đừng trách mẹ, ba năm qua, bất luận con muốn làm gì, mẹ sẽ không bao giờ ngăn cản con.
Bởi vì khi đó con đã đạt được lý tưởng thi vào một trường đại học tốt và nửa phần đời còn lại của con sẽ không còn lo lắng nữa.
Đến lúc đó, mẹ thật sự có thể an tâm rồi.
Lâm Trân, cả cuộc đời của mẹ không tốt, không tốt chính là vì gặp gỡ cha con, nhưng Lâm Trân đời này rất tốt, rất tốt là vì có được một đứa con gái như con.
Con luôn là "con của người ta" và chưa bao giờ để mẹ lo lắng quá nhiều.
Trên đời này, có lẽ có vô số bậc làm cha làm mẹ ghen tị với mẹ vì mẹ có được một đứa con gái ngoan, luôn yêu thương mẹ.
Hàn Tô à, mẹ thật thật sự rất yêu con.
Lâm Trân vừa lau nước mắt vừa nghĩ đến rất nhiều chuyện
Bên này, Tô Bạch nhận cuộc gọi.
Không biết có phải là do bài nhạc quen thuộc hay không, chỉ mới nghe câu đầu tiên "Thứ muốn quên đi, muốn chối bỏ nhất là thơ của người xưa, tương tư tủi hổ riêng mình đắng cay", cậu ấy liền nhận cuộc gọi ngay.
"A lô, Hàn Tô, có chuyện gì mà cậu gọi cho tớ bây giờ vậy?" Tô Bạch hỏi.
Bình thường không có việc gấp, Khương Hàn Tô rất ít gọi điện thoại cho hắn, hai người bình thường đều dùng QQ hoặc tin nhắn nói chuyện với nhau nhiều hơn.
"Tô Bạch, chúng ta chia tay đi." Khương Hàn Tô bình tĩnh nói.
"Vì sao? Cho tớ một lý do." Tô Bạch trầm giọng nói.
"Không có, chỉ là tớ không thích cậu nữa." Khương Hàn Tô nói.
"Khương Hàn Tô, tớ không phải là một đứa bé ba tuổi, cậu xảy ra chuyện gì rồi đúng không?" Tô Bạch hỏi.
Nếu như trẻ hơn một chút, Tô Bạch nghe được lời chia tay đến từ Khương Hàn Tô, lấy tính tình của hắn khẳng định tức giận trực tiếp cúp điện thoại.
Hiện tại hắn không làm thế, Khương Hàn Tô đột nhiên gọi điện thoại tới nói ra chuyện như vậy vào lúc này, khẳng định là phát sinh một ít chuyện.
Khương Hàn Tô đã đồng ý với mẹ mình sẽ thật sự chia tay với Tô Bạch, trong lòng cô, cũng đã xem bản thân mình không còn khả năng tiếp tục với Tô Bạch được nữa.
Tô Bạch tốt với cô đến thế, cô lại phụ lòng Tô Bạch, ở trong cuộc tình này, người sai chính là cô.
Hắn đã không còn thuộc về cô rồi, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không.
Nếu không có khả năng, vậy thì cứ cắt đứt triệt để. Chỉ có làm vậy, Tô Bạch mới có thể đi tìm một hạnh phúc khác.
Cô đã phản bội hắn, không thể tiếp tục để hắn mang theo đau khổ sống cả đời được!
"Tô Bạch, chúng ta không hợp, còn nhớ ban đầu tớ nói gì với cậu không? Tớ chỉ muốn tập trung vào việc học, học cho thật giỏi. Vì thế, xin cậu sau này đừng tiếp tục làm phiền đến tớ." Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói.
"Đây là suy nghĩ thật sự của cậu đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Hừm, đúng thế." Khương Hàn Tô gật đầu một cái nói.
"Hừm, được, tớ biết rồi." Tô Bạch nói.
Hắn nói xong, cúp điện thoại.