Tô Bạch đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy và hỏi: "Tiểu Hàn Tô nhà ta đang ghen sao?"
"Tại sao tớ phải ghen, tớ, tớ không có." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
Tô Bạch mỉm cười, đứng dậy và ôm cô vào trong lòng mình nói: "Trong lòng của tớ, đừng nói là một T-ara, dù cho có mười có trăm T-ara thì cũng không bao giờ bằng cậu trong lòng tớ được."
Sở dĩ ban đầu Tô Bạch thích T-ara là vì kiếp trước hắn quá cô độc nên lấy cái đó để tự an ủi bản thân.
Nếu như một người đang trong thời gian cô đơn và đến cả một thứ gì đó để an ủi bản thân cũng không có, vậy hắn buồn bực đến chết mất?
Tô Bạch không phải loại người hâm mộ chỉ biết điên cuồng xem thần tượng là tín ngưỡng. Nếu là thế, năm ngoái hắn phải đi đến Hàn Quốc để cứu nhóm nữ này đang rơi xuống vực sâu mới đúng.
"Giống như việc tớ vì cậu mà cai thuốc vậy, cậu nói tớ không thích các cô ấy, vậy thì tớ không thích nữa." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cô, cười hỏi: "Lần này cậu sẽ không ghen nữa chứ?"
"Tớ, tớ không có ghen." Khương Hàn Tô không giỏi nói dối, cho nên nhìn thấy ánh mắt Tô Bạch nhìn sang, cô lập tức né tránh và nói.
"Ừm, không ghen." Tô Bạch nhìn đồng hồ, nói: "Trong nhà không có đồ ăn, tớ dẫn cậu lên trấn mua chút đồ ăn về nấu."
"Đi Khương Tập sao?" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Sẽ bị mẹ tớ nhìn thấy."
"Đi Khương Tập làm gì, ngày hôm nay Lâm Hồ không có phiên chợ, nhưng không phải còn có Tôn Điếm hay sao?" Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Khương Hàn Tô muốn đứng dậy, thế nhưng Tô Bạch ôm cô không buông, cô chép miệng, nói: "Thả tớ ra."
"Tớ ôm cậu." Tô Bạch cười nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, xấu hổ nói: "Chỉ mấy bước thôi."
"Tớ tình nguyện, cậu chống cự được sao?" Nói xong, Tô Bạch ôm cô ấy lên.
Khương Hàn Tô nhìn thấy Tô Bạch nở nụ cười đắc ý, tức giận đánh hắn một cái, nhưng hai tay lại tự nhiên ôm đầu của hắn.
Sau khi đi xuống lầu, Tô Bạch thả cô xuống và đi dắt chiếc xe điện Khương Hàn Tô lái tới vào trong nhà.
Trời vẫn còn âm u, Tô Bạch sợ trời mưa, liền cầm một chiếc ô lớn đưa cho Khương Hàn Tô.
Đẩy xe gắn máy ra khỏi nhà, Tô Bạch khoá cửa lại, hắn đặt chìa khoá cạnh cửa sổ và dùng gạch ấn xuống, rồi mang theo Khương Hàn Tô chạy về hướng Tôn Điếm.
Ở quê, bất luận hắn rời khỏi nhà, hay là bà nội rời khỏi nhà, đều sẽ không mang theo chìa khoá, mà là đem chìa khoá đặt xuống dưới cục gạch.
Như vậy, ai quay về đều không cần lo lắng không có chìa khoá để mở cửa nhà.
Lúc đầu, có một con đường tắt để đi Tôn Điếm, đó là đi về phía bắc Hậu Tô.
Chỉ là con đường nhỏ này, hai bên phần lớn là đất ruộng, bình thường đi trên con đường này không sao cả. Nhưng trời mưa to cả đêm hôm qua, con đường nhỏ này biến thành đường đất luôn rồi, tự nhiên không thể đi được.
Như vậy, cũng chỉ có thể đi con đường lớn, đi tới Lâm Hồ, rồi mới từ Lâm Hồ đi thẳng về hướng bắc đến Tôn Điếm.
Đi như thế sẽ hơi xa một chút, nhưng không sao cả vì con đường đó dễ đi hơn rất nhiều.
Nếu như lái xe nhanh, thời gian so với đi con đường nhỏ kia gần như tương đương.
"Ôm chặt tớ, tớ sắp tăng tốc." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, đưa tay ra ôm lấy Tô Bạch.
Tô Bạch bỗng nhiên vặn tay lái, chiếc xe gắn máy chạy trên con đường lớn bắt đầu điên cuồng tăng tốc.
Chỉ vài giây, nó đã đạt đến tốc độ năm mươi.
Khương Hàn Tô ngồi trên xe chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh trôi qua rất nhanh.
Cô đánh Tô Bạch một cái, nói: "Đừng lái nhanh như thế, lái nhanh như vậy làm gì?"
Cô chạy xe điện cùng lắm là hai mươi, nào có giống Tô Bạch, tăng tốc độ xe gắn máy lên tới năm mươi.
Tô Bạch giảm một ít tốc độ, hạ tốc độ xe gắn máy xuống khoảng bốn mươi, xem như là tốc độ bình thường của xe gắn máy.
"Trước đây, cậu hay lái xe nhanh như vậy sao?" Khương Hàn Tô cau mày hỏi.
"Ừm, đúng vậy." Tô Bạch nói.
Trước đây vì tìm kiếm kích thích, đừng nói bốn mươi, năm mươi, ngay cả bảy mươi, tám mươi, hắn từng chạy qua rồi.
Việc lái xe đó thật sự có thể đạt đến tình trạng nước mắt lưng tròng.
Đương nhiên, đây đều là chuyện trong kiếp trước.
Hiện tại, Tô Bạch cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
Với một con đường lớn thông thuận, chạy với tốc độ bốn mươi, năm mươi thì không cao lắm.
Nhưng nếu Khương Hàn Tô không chịu được, hắn đương nhiên sẽ không tăng tốc độ lái xe.
"Sau này cậu không thể chạy nhanh như vậy, nhiều nhất chỉ có thể đạt tốc độ hai, ba mươi thôi." Khương Hàn Tô nói.
Hiếm khi nào nghe thấy Khương Hàn Tô dùng cái từ không thể này. Trước đây, lúc cô khuyên Tô Bạch, gần như đều dùng giọng điệu thương lượng, chẳng hạn như lúc cô khuyên Tô Bạch đừng hút thuốc, cô dùng từ có thể hay không.
Đối với Khương Hàn Tô mà nói, hút thuốc lâu sẽ rất có hại cho sức khoẻ, tuy có tác hại không nhỏ nhưng sẽ không giống như lái xe, một khi xảy ra chuyện thì chỉ có thể là chuyện lớn.
Thật ra, lúc đầu cô muốn Tô Bạch lái xe ở tốc độ hai mươi thôi, nhưng suy nghĩ một chút, tốc độ hai mươi thật sự quá chậm.
"Tốc độ ba mươi, nó quá chậm, xe điện bây giờ có thể đạt được tốc độ bốn mươi rồi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mở miệng nói: "Nhưng tớ chỉ muốn cậu lái xe ở tốc độ ba mươi thôi?"
Tốc độ ba mươi đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Khương Hàn Tô rồi, tốc độ bốn mươi tuyệt đối không được.
"Được. Vợ đã nói thì phải nghe theo vợ." Tô Bạch cười nói.
Tốc độ ba mươi là ổn rồi, không cần thiết phải lái nhanh, Tô Bạch không muốn bản thân xảy ra chuyện sau khi sống lại cuộc đời mới.
Bởi vì, cuộc đời hạnh phúc này chỉ là vừa mới bắt đầu.
Đối mặt với sự trêu chọc khi Tô Bạch gọi cô là vợ, Khương Hàn Tô hiếm khi không phản đối.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sợ Tô Bạch không đồng ý với cô bởi cái tính cách cố chấp của hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, so với sự tưởng tượng của cô, Tô Bạch thích cô rất nhiều.
Điều này càng khiến cho cô cảm động thêm không ít.
Từ bắt đầu với một chút yêu thích, đến yêu thích, rồi tới bây giờ, đã không chỉ đơn giản là rất yêu thích nữa rồi.
Ở độ tuổi này, có thể gặp được một người con trai đáng giá để giao phó cả đời, Khương Hàn Tô cũng cảm giác mình rất may mắn.
Cô từng nói với bản thân, cả đời của cô sẽ không có thứ gọi là tình yêu.
Dù sao, cô cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, trong lòng làm sao không có một chút gì đó nghĩ đến những chuyện này được.
Sau khi đến Tôn Điếm, Tô Bạch khoá xe ở đầu đường, sau đó nắm tay Khương Hàn Tô và đi vào con phố đông đúc.
Nơi này là Tôn Điếm, không phải là Khương Tập, vì thế, Tô Bạch nắm tay trắng trợn không kiêng dè.
Từ Khương Tập đến Lâm Hồ không tính quá xa. Thế nhưng, từ Khương Tập đến Tôn Điếm thì xa. Vì thế, rất khó gặp được một người Khương Tập ở Tôn Điếm, huống chi ngày hôm nay Khương Tập lại đang có phiên chợ.
"Cậu muốn ăn gì?" Tô Bạch hỏi.
"Cái gì cũng được." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ biết ngay là cậu sẽ nói câu này." Tô Bạch nói.
"Cậu biết rồi thì đừng nên hỏi tớ." Khương Hàn Tô cười nói.
"Ồ, cậu học cách nói lại ở đâu vậy?" Tô Bạch nói.
"Sao thế, Tô Bạch đại nhân còn muốn cướp đi tư cách nói chuyện của tiểu nữ tử hay sao?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu hỏi.
Tô Bạch dừng bước, chỉ vào đầu của cô và nói: "Có thể như vậy càng tốt, chỉ là không tốt đẹp được bao lâu, lát nữa cậu sẽ ăn nói khép nép lại ngay thôi."
"Tớ, tớ thiếu tiền cậu không nhiều." Khương Hàn Tô nói.
"Cho nên, cậu phải nhanh nhanh trả lại cho tớ đó nha!" Tô Bạch cười nói.
"Chờ tớ trả hết tiền cho cậu, tớ sẽ không giống như bây giờ nữa." Khương Hàn Tô nói.
"Không cần biết cậu thể hiện dáng vè nào, cho dù đó là lúc cậu cố chấp cứng đầu năm lớp 9, đến cuối cùng không phải là rơi vào trong tay tớ rồi sao." Tô Bạch nói.
"Khi đó cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bằng không, bằng không tớ. . . ." Khương Hàn Tô đang nói nửa chừng thì không nói tiếp được.
Cô định nói nếu cậu không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cậu không thể theo đuổi được tớ sớm như vậy. Nhưng nói như vậy, chẳng phải nói rõ cũng là vì lúc đó hắn ôm mình, hôn mình, mới nâng cao mối quan hệ giữa hai người hay sao?
Cái này, không tốt chút nào.
Cho nên, cô không nói ra miệng được.
"Bằng không cái gì?" Tô Bạch hỏi.
"Không, không có gì." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
Tô Bạch suy nghĩ một hồi, liền biết vì sao cô ấy không tiếp tục nói nữa.
Nhưng Tô Bạch cũng không làm rõ, hắn nắm tay của cô đi vào một quán mì.